Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ Tiên(2)

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Cả buổi sáng Vương Huyên ngồi nhìn máy tính xem Đạo Tàng, trái lại là lợi dụng thời gian hợp lý, hắn cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy công việc như vậy cũng không tệ, rất nhiều người phỏng chừng muốn mà còn không được.

Buổi trưa đi ăn cơm thì xảy ra chút chuyện nhỏ, Lưu Tuyết rất nhiệt tình đi lấy áo gió giúp Vương Huyên, loảng xoảng một tiếng, áo gió nặng 20kg trực tiếp rời tay, thiếu chút nữa nện lên trên chân cô, khiến cô sợ tới mức thét chói tai một tiếng.

Cô cảm giác không thể tưởng tượng nổi, một cái áo gió mà sao lại nặng đến như vậy? Cô nhìn chằm chằm Vương Huyên giống như nhìn quái vật, không tin tà đi nhặt áo gió trên mặt đất, phát hiện trọng lượng đích xác chính là thái quá như vậy.

Những người khác nhất thời vây quanh, tất cả đều ôm lấy cái áo gió này thử, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Vương Huyên vội vàng giải thích, nói gần đây mình đang tập thể dục, đây là áo gió hắn tìm người chuyên môn đặc biệt chế ra, chính là vì mỗi ngày đi làm mang phụ trọng để rèn luyện.

Cả đám nghe thế thì giật mình, liên tục nói Vương Huyên có nghị lực, thói quen tập thể dục này rất đáng để bọn họ học hỏi.

Khi nhìn thấy Lưu Tuyết lại muốn giúp hắn đi lấy mũ lưỡi trai, Vương Huyên vội vàng giành trước một bước đội lên đầu, bởi vì thứ này cũng được chế tạo từ vật liệu đặc chủng, có thể chống đạn, nặng chừng 2kg!

Bữa tiệc buổi trưa không khí hòa hợp, Vương Huyên vốn có tâm tư muốn khiêm tốn thỉnh giáo làm thế nào để làm việc trực tiếp biến mất, mấy người này nói cho hắn biết, cứ nhàn nhã là được rồi.

Sau khi ăn cơm xong, khu làm việc vốn đã trống rỗng lại thiếu đi ba người, ông anh đeo kính gọng đen nói uống nhiều quá, đau đầu nên về nhà trước, lý do hai người khác rời đi cũng không sai biệt lắm.

Vương Huyên không còn gì để nói, nơi này không quẹt thẻ, không điểm mặt, không kiểm tra, thật sự là tương đối tự do.

Hắn thở dài, tuy rằng "hoàn cảnh" rất tốt, rất thích hợp cho hắn ở chỗ này nghiên cứu Cựu Thuật, nhưng hắn biết mình không ở lại được bao lâu, người luyện Cựu Thuật sẽ luôn xuất hiện dị thường.

Cũng may, hắn biết rõ ràng, mình rất nhanh sẽ đi Tân Tinh, trong thời gian ngắn không đến mức ở chỗ này lộ ra chân tướng.

Loại bầu không khí rộng rãi này khiến cho Vương Huyên mới đến làm việc hai ngày đã xin nghỉ, các đồng chí lão thành trong văn phòng phi thường bình tĩnh, dường như cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Vương Huyên được người lái xe đến đón đi, lại đi tới trang viên ngoài thành, tiếp nhận trang bị, đeo mặt nạ da người, sau đó trực tiếp xuất phát.

Đương nhiên, Vương Huyên cũng không cởi ba lớp áo chống đạn dày trên người, chỉ là dùng quần áo bảo hộ thay thế áo gió, người bình thường căn bản không chịu nổi loại trọng lượng này.

Lần này hắn muốn chủ động đi săn giết, hơn phân nửa sẽ còn hung hiểm hơn so với lần ở núi Thanh Thành lúc trước, cho nên hắn rất chú ý phòng bị.

Trên đường đi, Thanh Mộc công bố điểm đến lần này, dĩ nhiên là núi Đại Hưng An, phát hiện ra đại mộ Liệt Tiên ở trong rừng sâu.

Điều này không giống với phỏng đoán của Vương Huyên, lúc đầu hắn còn tưởng rằng lại là vùng núi lớn nổi tiếng nào đó, là địa phương có liên quan đến thần thoại truyền thuyết.

Địa điểm mục đích hôm nay, lại chỉ là một mảnh núi non bình thường trong núi Đại Hưng An, nghe nói nơi đó nhìn bề ngoài thì không ra cái gì, nhưng không biết làm thế sao lại bị người định vị ra chôn có chôn xác Tiên.

Vẫn là lão Mục khống chế phi thuyền, Hắc Hổ cùng Phong Tranh đang lau dao cùng kiểm tra súng năng lượng.

"Thanh Mộc đại ca, anh từng trải qua thời điểm năm giác quan, trực giác đều dị thường nhạy cảm hay không?"

Trên đường đi, Vương Huyên trò chuyện cùng Thanh Mộc, hiện tại hắn không dám nói cho bất luận kẻ nào biết mình đã từng tiến vào "nội cảnh địa", một khi bị tài phiệt cùng những viện nghiên cứu kia biết được, rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì.

Thế nhưng, Vương Huyên muốn gián tiếp thông báo cho Thanh Mộc, hy vọng anh ta đi thử một chút.

Thanh Mộc còn chưa nói gì, Hắc Hổ đã đáp lời, nói anh ta thật lâu trước kia đã từng có loại thể nghiệm này, lúc ấy cảm thấy cảm giác nhạy bén, có một loại ảo giác muốn Vũ Hóa đăng tiên.

Vương Huyên giật mình, hỏi anh ta chuyện xảy ra khi nào? Nếu như Hắc Hổ thật sự kích phát qua trạng thái Siêu Cảm, về sau cũng nói không chừng vẫn còn có thể, hắn không ngại gián tiếp chỉ điểm.

"Chắc cũng mười năm rồi, lúc đó tôi còn đang yêu đương với cô bạn gái mối tình đầu, sau này không còn nữa, tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, cuộc đời này không còn tình yêu đích thực nữa!" Hắc Hổ thở dài.

Vương Huyên ngẩn người, sau đó muốn tát cho anh ta một cái, người này một bộ dáng nghiêm trang, là đang nói đến thời gian yêu đương sao?

Nhìn thấy Phong Tranh cũng muốn phát biểu ý kiến gì đó, Thanh Mộc trực tiếp cho anh một cái vỗ vào gáy, nói: "Tuy nói trước đại chiến phải thả lỏng, nhưng cũng đừng chạy lệch quá nghiêm trọng. Ừm, Vương Huyên, khi cậu luyện Cựu Thuật có phải đã có cảm ngộ gì không?"

Thanh Mộc cảm giác sắc bén, anh ta phát hiện sau khi gặp lại, Vương Huyên có chút không giống, thực lực dường như như... tăng lên một mảng lớn!

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.