Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chặn cướp(2)

Phiên bản Dịch · 1121 chữ

Vương Huyên không lên tiếng, trốn ở phía sau vách đá, cầm súng năng lượng trong tay tùy thời chuẩn bị nổ súng.

Người kia rất nguy hiểm, nhất là vừa rồi còn gần như vô thanh vô tức đến gần, khiến cho Vương Huyên lông tơ dựng thẳng, đối phương rõ ràng là muốn động thủ với hắn.

Bóng người lờ mờ, bên ngoài địa cung có hơn mười người, đều cầm súng năng lượng, núp ở phía sau nham thạch và những đường rẽ.

Có một người phụ nữ mở miệng: "Chúng tôi quen biết Thanh Mộc đã lâu, cậu đừng hiểu lầm, càng đừng đưa ra phán đoán sai, nhanh chóng đưa đồ tới đây, phát hiện ở nơi này có liên quan rất lớn, không cho phép đánh mất, chúng tôi là người phụ trách tiếp ứng, muốn nhanh chóng đưa cậu rời khỏi địa cung, nếu chậm một chút Chu gia cùng viện quân Lăng giá có thể sẽ đến."

Vương Huyên hỏi: "Nếu là người phụ trách tiếp ứng, vừa rồi vì sao lại muốn động thủ với tôi?"

Hắn tin tưởng, nếu như không phải súng năng lượng thủy chung không rời tay, hơn nữa phản ứng của hắn cũng vô cùng nhạy bén, vừa rồi nói không chừng đã bị đại cao thủ kia tập kích thành công.

Người đàn ông trung niên trước đó ra tay mở miệng: "Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi tiến vào trong động luôn luôn phải cảnh giác, tôi dẫn bọn họ lẻn vào, tự nhiên phải chú ý điều tra nguy hiểm, cậu trốn trong bóng tối, lúc đầu tôi không ý thức được là người một nhà, có điều tốc độ phản ứng của tiểu tử cậu quả thật kinh người, không tệ!"

Vương Huyên bất động, dùng giọng giả khàn khàn nói: "Nếu là người của mình, vậy chúng ta cùng chờ nhóm Thanh Mộc, Hắc Hổ trở về."

Người phụ nữ dường như có chút thiếu kiên nhẫn, nói: "Tại sao cậu không nghe khuyên bảo? Đều đã nói người của Chu gia cùng Lăng gia sắp tới, nếu cậu không muốn đi thì nhanh chóng đem quyển sách da thú giao tới đây, chúng tôi đem đi trước."

Vương Huyên nhất thời càng thêm không tín nhiệm bọn họ, ngay cả quyển sách da thú cũng nhìn thấy mà lại không thể nhìn thấy trên người hắn mặc quần áo phòng hộ giống nhau sao? Kết quả còn âm thầm tiếp cận, muốn đánh lén hắn.

Hắn không nói một lời, mượn khối đá lớn làm phòng ngự, tiềm hành về phía sâu trong địa cung.

Người phía sau phát hiện, lập tức bước nhanh đuổi theo, Vương Huyên không khách khí, trực tiếp dùng súng năng lượng bắn phá, tiến hành cảnh cáo.

"Thanh Mộc, Hắc Hổ, mọi người đã trở lại rồi sao?” Vương Huyên cất tiếng hô to, vẫn là giọng giả khàn khàn như trước.

Từ phương xa truyền đến động tĩnh, hiển nhiên thời gian dài như vậy trôi qua, đám người Thanh Mộc, Hắc Hổ đã trên đường đường về.

"Đuổi theo!”

Người phụ nữ ở phía sau quát, một đám người nhất thời nhanh chóng theo vào.

Người đàn ông trung niên thực lực cường đại kia là đáng sợ nhất, vô thanh vô tức, mấy lần muốn tới gần Vương Huyên, đều bị hắn dùng súng năng lượng ngăn trở.

Gào!

Sâu trong thông đạo dưới lòng đất truyền đến tiếng gầm của Thanh Mộc, hiển nhiên ông ta đã cảm giác được bên này xảy ra chuyện, dẫn người nhanh chóng chạy tới.

Địa hình thông đạo dưới lòng đất tựa như mạng nhện, vô cùng phức tạp, Vương Huyên bỗng dưng dừng lại, nhanh chóng tìm một vị trí ẩn nấp, sau đó bắn về phía trước.

Quả nhiên, trong chùm ánh sáng rực rỡ, lại nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, tên kia thế nhưng lại từ một ngã ba khác vòng lên phía trước, vừa rồi đang chuẩn bị phục kích hắn.

"Kim Xuyên, anh tới đây làm gì?" Giọng nói của Thanh Mộc truyền đến, tốc độ của anh ta rất nhanh, đã sắp vọt tới giằng co cùng người đàn ông trung niên.

Vương Huyên lập tức mở miệng: "Thanh Mộc, tôi lấy được quyển sách da thú màu bạc do phương sĩ Tiên Tần lưu lại, đám người này nói là đến tiếp ứng chúng ta, muốn lấy quyển sách từ trong tay tôi."

Hắn đơn giản mà trực tiếp nói ra quá trình.

"Kim Xuyên, anh được lắm, dám tới nơi này chặn cướp, có phải là hơi quá đáng rồi hay không?!" Thanh Mộc vừa nghe nhất thời nổi giận.

Đồng thời, ông ta cũng có chút mừng rỡ, bọn họ chỉ nhận được một cái kim hàm trống rỗng, mà Vương Huyên lưu lại lại tìm được truyền thừa chân chính.

Kim Xuyên hơi tỏ vẻ áy náy, nói: "Thanh Mộc, cậu và tôi đều biết đồ vật lần này không tầm thường, cậu đừng trách tôi."

"Anh mang theo thủ hạ đến cướp, còn muốn tôi không trách anh ?!" Thanh Mộc cười lạnh.

Kim Xuyên trịnh trọng vô cùng, nói: "Cậu yên tâm, tôi chỉ xem một lần rồi sẽ lập tức trả lại, tuyệt đối không chặn cướp, tôi có thể thề."

"Không được, anh đã đụng vào điểm mấu chốt của tôi, không có khả năng cho anh xem." Thanh Mộc trực tiếp cự tuyệt.

Kim Xuyên vung tay lên, đám người ông ta mang theo lập tức vây quanh nơi ẩn thân của Vương Huyên.

Thanh Mộc lạnh lùng nói: "Anh thật đúng là dám động thủ với chúng tôi, anh đừng quên, tổ chức Thám Hiểm chúng tôi hận nhất là cừu sát và huyết bính trong nội bộ, ai dám làm như vậy, đến lúc đó các bộ phận khác sẽ cùng nhau vây quét, mặc kệ là các người trốn ở Cựu Thổ, hay là chạy về phía Tân Tinh, đều không có đường sống!"

Kim Xuyên lắc đầu, cười nhạt nói: "Không, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là luận bàn với cậu, những người tôi mang đến muốn luận bàn với Tiểu Vương, sẽ không xuất hiện sự kiện đổ máu."

Nói đến đây, ông ta ra lệnh cho những người kia: "Mọi người không nên dùng súng, vì biểu lộ thành ý, đều đặt ở trên mặt đất."

Đám người Hắc Hổ, Diều Hâu lúc này cũng cách đó không còn xa, ở trong thông đạo quát lớn, cảnh cáo đám người Kim Xuyên không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 206

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.