Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bảo vệ của Lão Trần

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

Đối diện có người chỉ vào Vương Huyên, vô cùng căm ghét, cùng với thù hận, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ đến cuối cùng vẫn còn một thanh niên cường đại như vậy xuất thân từ lĩnh vực Cựu Thuật đột nhiên lao ra, liền giết mấy vị cao thủ của bọn họ.

Vương Huyên không để ý, nhanh chóng rút lui.

Ngô Thành Lâm ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Vương Huyên, nhìn ngược nhìn xuôi, cuối cùng nói với Thanh Mộc: "Lão Vương ở trong miệng lão Trần, sẽ không phải là người trẻ tuổi này chứ?"

Không thể không nói lão Ngô vẫn khá nhạy bén, có thể nhanh chóng liên tưởng đến việc này.

"Không phải!" Thanh Mộc một mực phủ nhận.

Vương Huyên oán thầm, lão Ngô này thật sự là một tên trộm, muốn moi lai lịch của hắn sao, thật không tốt tính gì cả.

Ngô Thành Lâm thở dài: "Tiểu tử, cậu làm tôi bất ngờ quá, thì ra cậu lại mạnh như vậy, thật sự là thiếu niên xuất anh hùng đấy."

Vương Huyên đương nhiên biết rằng Ngô gia muốn tìm một cao thủ Cựu Thuật để hợp tác, ý định lôi kéo, gần như là lấy lòng, đoán chừng đang muốn lôi kéo hắn đi bán mạng.

"Đại cao thủ đều bị lão Trần giết chết, những người tôi giết yếu hơn nhiều." Vương Huyên lắc đầu.

Đồng thời hắn ngẩn ra, hỏi: "Lão Trần đâu rồi?"

"Đã được người của bộ phận liên quan đưa lên phi thuyền, đang được cấp cứu." Thanh Mộc trầm giọng nói.

Tin tức Lão Trần sắp chết đã thu hút sự chú ý của tất cả các bên, các tổ chức khác nhau đương nhiên phản ứng cũng khác nhau.

Hầu hết mọi người đều có chút xúc động, cảm thấy đáng tiếc khi Cựu Thuật cuối cùng cũng xuất hiện một người như vậy, nhưng ông ta vẫn không thể thoát khỏi số phận của mình, không cách nào rút lui thật huy hoàng.

Rất nhiều người đang chăm chú theo dõi xem ngọn lửa sinh mệnh của lão Trần khi nào thì sẽ bị dập tắt..

Trong một chiến hạm siêu cấp tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo, Chung Dung, đại diện trong giới tài phiệt mở miệng: "Hãy đưa cho Tiểu Trần một phần dung dịch Trường Sinh mà ta đang dùng"

Một người đàn ông trung niên nghe vậy có chút do dự, nói: "Là dung dịch Trường Sinh... hay là dung dịch dưỡng sinh ạ?"

Ông ta sợ lão giả nói sai, thứ trước có giá trị cực kỳ cao, cần thu thập các loại khoáng vật kỳ dị và dược thảo quý hiếm ở khắp trời đất, quá trình tinh chế cực kỳ khó khăn, chỉ cần sai một chút là sẽ trở thành dung dịch phế thải.

Nó không có cách nào để sản xuất một lượng lớn, luôn vô giá trên thị trường, cuối cùng, nó chỉ rơi vào tay một số ít tài phiệt siêu cấp, ngay cả khi một số rất ít thuốc được đưa ra thị trường chợ đen, cũng sẽ chỉ làm cho người ta ngưỡng vọng vì mức giá trên trời của nó.

Chung Dung tuy rằng thân hình gầy gò, tóc thưa bạc trắng, nhưng rất uy phong, mỗi lời nói và cử chỉ đều không thể nghi ngờ, ông ta liếc mắt nhìn qua, lập tức làm cho trán người đàn ông trung niên đổ mồ hôi lạnh.

"Tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Người đàn ông trung niên cúi đầu, nhanh chóng nói.

Chung Dung bảo ông ta không cần khẩn trương, xua tay ra hiệu ông ta rời đi.

"Ngài coi trọng Trần Vĩnh Kiệt như vậy sao? Nhưng hẳn là hắn ta sẽ không sống nổi." Một lão nhân tóc hoa râm bên cạnh mở miệng, là con thứ của Chung Dung, Chung Trường Minh.

Chung Dung bình tĩnh nói: "Muốn có một mối quan hệ tốt, con người phải biết cảm ơn."

Chung Trường Minh cảm thấy hơi kinh ngạc, cha già rồi nên đến tuổi này càng ngày càng mềm lòng ư? Dù nói thế nào đi nữa, đối mặt với người cha luôn uy nghiêm của mình, ông ta cũng chỉ có thể gật đầu.

Chung Dung bổ sung: "Ý ta là, sau khi đem dung dịch thuốc qua ngay trước mặt mọi người, những người luyện Cựu Thuật kia hẳn là hiểu được nên cảm thấy biết ơn."

Chung Trường Minh im lặng, một lát sau mới nói: "Ngài xem trọng con đường Cựu Thuật hơn sao?"

"Chưa nói tới chuyện xem trọng hay không, lúc trước từ dưới di tích đã đào được một số hạt giống đại dược hổ lang, nhưng rõ ràng có thể cường hóa Cựu Thuật, ai biết được sau này còn có thể phát hiện ra cái gì." Chung Dung nói.

Chung Trường Minh hỏi: "Hay là chúng ta cũng tặng vài thứ cho con đường Tân Thuật?"

Lão Chung lắc đầu nói: "Không phải đã cho bọn họ một khoản tiền sao? Đừng tặng bất cứ thứ gì nữa. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ở trong nội bộ Tân Thuật bọn họ đào ra thành quả nghiên cứu mới nhất."

Tiếp theo ông ta lãnh đạm nói: " Sức mạnh, vĩnh viễn phải được nắm giữ ở trong tay mình, thời đại nào cũng không thể thay đổi. Trong di chúc của ta lại bổ sung thêm một điều, ngoại trừ tất cả những thứ trước đó, nếu muốn trở thành người thừa kế nhất định phải vô cùng coi trọng lĩnh vực siêu phàm, Chung gia chúng ta luôn phải đi đầu!"

Sau đó, Chung Dung thấm thía nói: "Hiện tại đang không có gì, nhưng mấy chục năm hay mấy trăm năm sau, vạn nhất xuất hiện một sinh vật thần thoại thì sao? Trong hậu duệ của Chung gia, nhất định phải có người duy trì ưu thế, trở thành một phần trong lĩnh vực này. Ta lớn tuổi rồi cũng không sao cả, cũng không sống được mấy năm nữa, nhưng các ngươi phải phòng ngừa chu đáo, tránh cho tương lai phải hối hận, ngã từ đỉnh kim tự tháp xuống, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống."

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.