Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khơi dậy huyết thống(2)

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

"Sư phụ!" Thanh Mộc gầm nhẹ, tràn ngập tuyệt vọng và bi thương, ở trong mắt anh ta lão Trần cường đại vô cùng, đồng thời cũng vô cùng khôn khéo, làm sao có thể chết được?

"Lão Trần!" Rất nhiều người kêu to, tạm thời không thể tiếp thu được hiện thực này.

Trước đây không lâu lão Trần còn tung hoành ở chỗ này, giống như chiến thần nhập hồn, một mình giết chết ba Đại Tông Sư, bày rõ khí thế vô địch, hiện tại hai mắt lại dần ảm đạm, có lẽ sắp qua đời.

Rất nhiều người trong lĩnh vực Cựu Thuật lao tới đó, cảm thấy vô cùng khó chịu, lão Trần quá mạnh, một người đánh xuyên qua trận địa của Tân Thuật, giết về phía đối diện, mà bọn họ lại yếu kém nhiều như vậy.

"Sao mày dám!" Vương Huyên phẫn nộ, nhìn thấy trận doanh Tân Thuật có người lá gan gớn, cầm một thanh trường đao hợp kim hướng về lão Trần mà đến, muốn chém xuống đầu của ông.

Trong tình huống này, ngay cả nhiều người trong lĩnh vực Tân Thuật cũng không làm gì nữa, mặc dù rất nhiều người căm hận lão Trần, nhưng họ phải khâm phục bản lĩnh của ông ta, nhìn thấy ông ta sắp chết, cũng không cần thiết phải hủy hoại cơ thể ông ta..

Chỉ là có người không nghĩ như vậy, cho dù đôi mắt lão Trần đã mất đi ánh sáng, nhưng vẫn có mấy người muốn tiến lên, ý định lấy đầu ông ta, khiến cho ông phải chết một cách mất thể diện.

Sức chiến đấu của Vương Huyên là không thể nghi ngờ, khi lão Trần đánh xuyên qua trận doanh Tân Thuật, hắn đứng cách đó không xa, gần lão Trần nhất so với những người khác đi theo con đường Cựu Thuật.

Hiện tại hắn vô cùng tức giận, xách một thi thể lên và bắt đầu quay tròn, rồi ném ra "Ầm" một tiếng, chuẩn xác nhắm vào chính giữa người trẻ tuổi đang lao về phía lão Trần.

"Bụp" một tiếng, thanh niên kia bị đập ngã ngửa, miệng và mũi đều trào máu, con dao hợp kim rơi xuống đất.

Hắn ta bịt mũi đứng dậy, oán hận nhìn thoáng qua Vương Huyên, bất chấp tất cả, nhặt con dao trên mặt đất lên lần nữa hướng về lão Trần xông tới.

Hôm nay, hắn ta muốn làm một chuyện lớn! Mặc kệ những người khác thấy thế nào, cho dù bị nguyền rủa, hay là chỉ trích, hắn ta cũng muốn cắt đầu Đại Tông Sư Cựu Thuật xuống!

Ngoài hắn ta ra, còn có mấy người khác đi tới, bọn họ đều là người trẻ tuổi, tính tình khá hung hãn, máu nóng dồn lên đầu, mặc kệ mọi thứ, chỉ nghĩ đến việc lấy đầu của Đại Tông Sư Cựu Thuật, hoàn toàn không suy nghĩ sẽ dẫn đến bão táp như nào.

Vương Huyên đã đến rất gần, ánh mắt vô cùng đáng sợ , nếu để ai đó thật sự cắt đầu của Lão Trần trước mặt hắn, hắn cảm thấy rằng hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Hắn không kịp xách thi thể lên để đập người nữa, nhưng trên đất lạnh màu nâu xám có rất nhiều đá nham thạch, "rầm" một tiếng, hắn đá một cước lên một tảng đá lớn bằng chậu nước, trúng giữa ngực người đàn ông trẻ tuổi đang giơ dao hợp kim lên kia.

Cú đá này rất nặng, người ở bên cạnh đều nghe thấy tiếng răng rắc, xương cốt người đàn ông trẻ tuổi bị đụng gãy mấy cái, có thể nói rằng sức mạnh một cước này của Vương Huyên vô cùng lớn.

Dù sao, hắn là người luyện Kim Thân Thuật đến sơ kỳ tầng thứ năm, máu thịt tràn ngập sinh cơ, ẩn chứa uy năng kinh người.

Chàng trai trẻ trong lĩnh vực Tân Thuật ngã trên đất, trong miệng không ngừng ho ra máu, tuy rằng không chết, nhưng lồng ngực đã sụp xuống, đau đớn dữ dội khiến hắn ta căm hận vô cùng.

Mặt khác mấy người trẻ tuổi nhằm về phía lão Trần đồng tử co rút lại, nhưng không dừng bước, muốn đi trước một bước chém đầu lão Trần xuống, nhưng đã quá muộn, Vương Huyên rốt cục đã giết tới gần.

Hắn nhảy tới, người đang ở giữa không trung, dùng một cước đạp thủng lồng ngực một người trẻ tuổi, có thể tưởng tượng được sức lực này kinh khủng cỡ nào, hắn đạp thân thể của người này xuống đất.

"A..." Người này thống khổ kêu lớn, vô cùng đau đớn, bởi vì loại đau đớn này khó có thể chịu đựng được.

Có thể nói, chứng kiến ​​loại cảnh tượng này có chút máu me, không chịu nổi, nhưng trận địa của Cựu Thuật bên kia lại vang lên tiếng hô lớn đồng thanh vui mừng, đều rất kích động.

Vừa rồi rất nhiều người đều muốn phát điên, lão Trần chưa hẳn đã thất bại, nhưng nếu như sau khi chết lại bị người khác xúc phạm thi thể, bọn họ đều sẽ đau khổ theo, căn bản không đành lòng nhìn thấy tình huống này phát sinh.

Cùng lúc đó, tất cả các thế lực ngoài đấu trường đều nhìn thấy cảnh này, có người đang nhìn chằm chằm vào Vương Huyên, cú đá đó còn sắc bén hơn cả dao thép, có thể đạp xuyên qua người khác.

Dưới chân Vương Huyên hơi dùng sức, hất người kia ra, sau đó bước về phía trước, tới trước người người đàn ông trẻ tuổi bị hắn dùng hòn đá đập ngã kia, đập vào đầu hắn ta không chút thương tiếc, cứ như vậy liên tục giải quyết xong hai người.

Ba người còn lại không tự chủ được lui về phía sau, nhìn thấy Vương Huyên đằng đằng sát khí, bọn họ như bị nước lạnh dội lên đầu, liên tục lui về phía sau, không dám xông đến nữa.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.