Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần vật hiếm thấy(3)

Phiên bản Dịch · 1102 chữ

Ở bên trên một mảnh đất trống trải đã đỗ rất nhiều phi thuyền, mà trên một vài ngọn núi càng có các loại chiến hạm cỡ nhỏ, ngay cả trên không trung cũng có phi thuyền không hạ xuống.

Vương Huyên ý thức được, các phương tới đây gặp mặt đều có chuẩn bị, tránh cho bị người dùng chiến hạm cỡ lớn dò xét đường lui các loại, tương hỗ chế hành lẫn nhau.

Mặt khác, ban ngành Cựu Thổ liên quan cũng tới, không chỉ vì xác nhận cùng chấn nhiếp, còn bởi vì lần này dính đến một kiện bảo vật lịch sử trong truyền thuyết vừa đào được.

Ngô Nhân nhẹ giọng nói: "Tùy Hầu Châu, đây cũng không phải là những đồ vật hư vô mờ ảo trước đây có thể so sánh, trong sử sách đều có ghi chép, đặt song song với Hòa Thị Bích, là một trong hai kiện bảo bối nổi danh nhất thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc."

Vương Huyên tất nhiên cũng biết lần tranh chấp này, có người muốn mang Tùy Hầu Châu đi, tất nhiên cũng có người muốn ngăn cản, tới Thông Lĩnh gặp mặt lần cuối, nhìn xem sẽ giải quyết như thế nào.

Lão Trần nói riêng một chút qua, hạt châu này là Tiên Tần Phương sĩ giết rồng đoạt được, tương truyền ở phía trên khắc lên lít nha lít nhít kinh văn, là thần vật hiếm thấy.

Chỉ là ông ta cũng không xác định Tùy Hầu Châu lần này là thật hay giả, dù sao nhiều năm qua cũng thỉnh thoảng đào được, phát hiện đều là hàng nhái.

Thân thể Ngô Nhân mang theo thanh hương nhàn nhạt, đứng chung một chỗ với Vương Huyên, bọn họ đều đã sớm ra khỏi phi thuyền, nhìn về núi lớn liên miên phía xa.

Sau khi Lão Trần xuống, lập tức có một đám người nghênh đón tiếp, dù là đối đầu cũng tốt, hay là lão hữu nhiều năm không thấy, đều mười phần coi trọng đối với ông ta, không dám quá tùy ý.

Đương nhiên, đây là đại đa số người, cũng có một số người phản ứng lãnh đạm, đứng ở đằng xa không dời bước chân.

"Trần tiên sinh!" Có người la lớn, cũng đang nhanh chóng tiếp cận, nghe tiếng là một người đàn ông, người mặc nhân cách hoá cơ giáp cỡ nhỏ, cao gần ba mét, lúc giẫm ở trên mặt đất nặng nề hữu lực, cho người ta cảm giác áp bách nhất định.

"Tôi được nghe chuyện xưa của Trần tiên sinh mà lớn lên, rất khâm phục, chỉ là Trần tiên sinh rất nhiều năm chưa xuất thủ, bây giờ sắp sáu mươi tuổi, còn có thể xuất chiến sao? Người luyện Cựu thuật đến tuổi tác này đã bắt đầu xuống dốc, huyết khí dần dần khô cạn. Vì lý do an toàn, tôi cảm thấy cứ để tôi thử trạng thái thân thể của Trần lão tiên sinh một chút đi, tránh sau đây lúc chân chính hạ tràng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xảy ra bi kịch đẫm máu."

Một sát na, toàn bộ gò đất đều an tĩnh lại, không ít người cũng không ngờ rằng lại có người trực tiếp tới đùa giỡn một màn như thế.

Thanh Mộc lúc ấy đã nổi giận, lần này họp hội, quả nhiên có người mang theo tràn đầy ác ý tới. Bọn họ mới xuống phi thuyền, một tên chiến sĩ cơ giáp không có danh tiếng gì đã đến khiêu khích, để cho ai nhìn chứ?

Ai có thể không biết đây là có chuyện gì? Làm như vậy đơn giản chính là cố ý trọc vào lão Trần, cho người luyện Cựu thuật ấm ức.

Đối phương cũng biết, chiêu này rất không cao minh, thậm chí có chút bỉ ổi, nhưng vẫn an bài như vậy, đơn giản mà thô bạo, chính là nhằm vào lão Trần đến, là một loại khiêu khích nghiêm trọng.

Mà theo Thanh Mộc, đây cũng là nhục nhã đối với sư phụ mình, lão Trần danh khí lớn như vậy, tùy tiện để cho người như thế ra mặt chơi đùa lung tung, quá đáng quá rồi.

Trên thực tế, cho dù người cùng lão Trần không hợp nhau, thuộc về khác biệt trận doanh, cũng có thật nhiều người bất mãn, trầm mặt xuống, cảm thấy quá đáng.

Cơ giáp, gen chiến thể, Tân thuật những trận doanh này, đều có không ít người ra mặt, lớn tiếng quát lớn, cảm thấy làm như vậy quá đáng quá rồi.

Lão Trần khoát tay, để Thanh Mộc lui ra phía sau, trực tiếp hướng nơi đó đi tới, cũng rất trực tiếp, nói: "Được, cậu lên thử một chút tình trạng của tôi đi."

"Tốt, vì tôn lão, tôi sẽ không sử dụng vũ khí nóng." Tên chiến sĩ cơ giáp kia keng một tiếng, rút ra một thanh đại kiếm dài gần hai thước, bắt đầu chạy, để mặt đất cũng bị rung động, sau khi tới gần, hắn ta mãnh lực vung mạnh trong tay đại kiếm, một đạo hàn quang sáng như tuyết xẹt qua, giống như là thiểm điện chói mắt.

Lão Trần mới đầu không nhúc nhích, thẳng đến khi hắn ta huy kiếm tới gần, mới nghiêng người tránh ra, cũng đột tiến cực tốc, phịch một tiếng, một bàn tay đánh vào trên lồng ngực tên chiến sĩ cơ giáp này.

Răng rắc!

Thanh âm đáng sợ vang lên, bộ cơ giáp kia lấp lóe tia lửa điện, xuất hiện lít nha lít nhít vết rách, sau đó lại phịch một tiếng vỡ vụn, rơi lả tả trên đất.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi máu me lẫn lộn từ bên trong rơi ra, miệng đầy bọt máu, phịch một tiếng ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

"Chuyện này..." Vương Huyên nghẹn họng nhìn trân trối, có chút không thể tin được, lão Trần vậy mà tay không đánh sập cơ giáp, thực sự vượt xa dự liệu của hắn!

Hiện trường yên tĩnh im ắng, con ngươi của rất nhiều người đều co vào!

"Mười năm chưa xuất thủ, rất nhiều người đã không nhớ rõ ta." Lão Trần lãnh đạm lên tiếng, một đầu tóc ngắn rậm rạp màu trắng, cùng mặt nạ màu bạc băng lãnh đứng ở nơi đó liếc nhìn tứ phương, ánh mắt lướt qua, rất nhiều người không dám đối mặt.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.