Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạm tới thần bí (2)

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Vì sao phương sĩ Tiên Tần có thể mạnh mẽ đến vậy?

Bởi vì, muốn luyện pháp môn của họ thì trước hết phải vận dụng trạng thái siêu giác quan để đi đến nơi này, chỉ như vậy mới có thể tiếp nhận được vật chất thần bí.

Từ xưa đến nay, theo năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, người đi sau ít ai đến được nơi này. Thế nên, cựu thuật mới càng ngày càng sa sút, người đời sau cũng khó thể nào sánh vai được với phương sĩ khi xưa.

Tiến vào cấp độ minh tưởng cao nhất và tiến vào trong Nội Cảnh Địa là hai điều kiện tiên quyết để luyện căn pháp cao thâm trên thẻ trúc Tiên Tần. Từ xưa đến nay, chính ngưỡng cửa này đã ngăn cản vô số người bước đi trên cựu thuật.

Sau đó không lâu, Vương Huyên cảm nhận được sự biến hóa bên ngoài, quả nhiên thân thể của hắn cũng đạt được chỗ tốt chứ không bị hạn chế bởi không gian hư tịch.

Thời gian chầm chậm trôi qua, vật chất thần bí trong Nội Cảnh Địa cũng dần dần bão hòa, tiếp tục vận chuyển căn pháp của phương sĩ cũng vô dụng. Vì thế, Vương Huyên bắt đầu luyện Kim Thân thuật lần nữa.

Lần này, hắn tập trung quan sát, nhận thấy hiệu quả luyện tập tốt hơn khi trước.

Trong Nội Cảnh Địa, quá trình diễn luyện Kim Thân thuật diễn ra vô cùng hoàn hảo. Thời gian trôi qua từng ngày, thể thuật của hắn đang không ngừng mạnh lên.

Đồng thời, Vương Huyên mơ hồ cảm giác được thân thể ở bên ngoài của mình cũng đang chuyển động. Do được vật chất thần bí tẩm bổ nên Kim Thân thuật trong cơ thể cũng đang tiến bộ một cách chậm rãi.

Hắn đã hiểu thấu, yếu tố thần bí trong Nội Cảnh Địa cũng có thể men theo tinh thần tiến vào trong cơ thể ở thế giới thực và được hấp thu hoàn hảo.

Điều này có nghĩa là những thành quả về Kim Thân thuật mà hắn đạt được trong cấp độ minh tưởng cao nhất cũng hoàn toàn có thể được mang về thế giới hiện thực!

Nghĩ đến đây, cho dù đang trong trạng thái siêu nhiên tỉnh táo tuyệt đối, Vương Huyên vẫn cảm thấy tinh thần run lên trong nháy mắt khiến không gian xung quanh cũng run lên theo. May mà hắn đã kịp thời xoa dịu toàn bộ tâm tình đang bị dao động, rất nhanh, Nội Cảnh Địa cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có.

Một năm, hai năm, Vương Huyên không ngừng luyện Kim Thân thuật trong không gian hư tịch này. Mỗi khi có cảm giác mệt mỏi, hắn đều vận chuyển căn pháp trong thẻ trúc Tiên Tần một lần để thu hút yếu tố thần bí vào nơi đây cho đến khi bão hòa.

Hai năm trôi qua, trong Nội Cảnh Địa, Vương Huyên đã luyện thành tầng thứ hai của Kim Thân thuật, đồng thời, hắn cảm giác được thân thể bên ngoài cũng phát sinh biến hóa, lớp da trên người cũng đã được thay đổi một lần.

Tất cả đều là nhờ vật chất thần bí đến từ Nội Cảnh Địa đã giúp cho thân thể tăng của hắn tăng lên đồng bộ với sự thay đổi trong lĩnh vực tinh thần.

Ở trong Nội Cảnh Địa hai năm, Vương Huyên không chỉ luyện Kim Thân thuật mà còn thử luyện loại thể thuật được ghi trên mấy trang kim thư kia.

Dù sao thì loại pháp môn này có sức hấp dẫn quá lớn với hắn. Đó là thứ mà chính tổ sư sáng lập Đạo giáo đã để lại!

Trong quá trình này, hắn phát hiện ra một chân tướng khiếp người, đó là luyện thuật này lại gây tổn hại cho sức khỏe. Thể thuật được ghi lại trên kim thư quá kinh khủng, rất khó để luyện thành.

"Đúng là trước kia không biết thì không sợ."

Đây là đánh giá của Vương Huyên đối với bản thân mình khi dám luyện môn thể thuật này bên ngoài Nội Cảnh Địa.

Ở chỗ này, bằng giác quan siêu mạnh mẽ và trong trạng thái gần như siêu nhiên, hắn quan sát bản thân, để rồi phát hiện một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Trong lúc luyện loại thể thuật này, đôi lúc hắn có cảm giác đau đớn nhè nhẹ, nhưng thực ra đó là tạng phủ của hắn đang bị thương. Trong Nội Cảnh Địa, hắn nhìn thấy rõ ràng những lỗ máu li ti xuất hiện trên tạng phủ của mình.

Nếu bên ngoài thì e rằng cần phải dùng dụng cụ theo dõi tinh vi nhất mới có thể phát hiện được những biến chứng vô cùng bé nhỏ này.

Loại thương thế này rất rất nhẹ nên hầu như có thể bỏ qua.

Nhưng với người luyện thể thuật, nếu cứ để kéo dài và thương thế cứ tích luỹ dần dần như thế này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, gây nên hậu quả khó mà lường được.

Trước kia, Vương Huyên cũng cảm thấy cảm giác đau nhức này không quá nặng, chỉ cần chịu đựng qua một hồi là xong, tin rằng sớm muộn gì cơ thể của mình cũng sẽ thích ứng được.

Bây giờ, khi đã đặt chân vào Nội Cảnh Địa, hắn mới biết bản thân suýt nữa đã đâm đầu vào con đường chết.

“Hoá ra chỉ có đi vào Nội Cảnh Địa thì mới có thể luyện thành thể thuật trên kim thư."

Vương Huyên để ý rằng, sau khi tạng phủ có hiện tượng chảy máu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, vật chất thần bí ở Nội Cảnh Địa sẽ nhanh chóng bao phủ và tẩm bổ tạng phủ của hắn cho đến khi vết thương khỏi hẳn.

Không hổ là kim thư được Trương Đạo Lăng lưu lại, điểm xuất pháp cũng quá cao rồi. Nếu không tiến vào Nội Cảnh Địa thì chắc chắn không thể nào luyện được loại thể thuật này.

Hơn nữa, trong vòng hai năm, Vương Huyên cũng chỉ luyện thành bức hình chạm khắc đầu tiên trên tờ giấy vàng thứ nhất.

Lần này, hắn không luyện toàn bộ đồ hình được chạm khắc trên trang kim thư thứ nhất như hồi còn ở bên ngoài, mà chỉ tập trung vào đúng một hình vẽ trên đó thôi.

Quả nhiên, sau khi tạng phủ trải qua quá trình không ngừng chảy máu và được chữ lành, trong vòng hai năm ở đây, hắn đã luyện được bức vẽ đầu tiên đến viên mãn.

Từ nay về sau, khi luyện bức vẽ này, dù bị dày vò đến mức nào, chỗ tạng phủ này của hắn sẽ không còn bị tổn thương nữa.

"Độ khó quá cao!"

Vương Huyên cho rằng, loại thể thuật này không dành cho người ở trình độ như hắn. Những thành quả hắn đạt được trong khoảng thời gian này chủ yếu đều được hắn đánh đổi từ việc không ngừng bị thương và chịu đựng đau đớn

Bức hình đầu tiên đã khó như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi phần sau sẽ còn khó đến mức nào!

Hắn quyết định, ưu tiên tăng lên Kim Thân thuật trước, còn pháp môn mà tổ sư Trương Đạo Lăng lưu lại thì chờ khi cảnh giới của mình cao hơn rồi hẵng tập trung tu luyện.

Thời gian trong Nội Cảnh Địa tiếp tục trôi qua ba năm. Trong thời gian này, Vương Huyên đã luyện Kim Thân thuật đến tầng thứ ba, hắn cảm thấy chỉ cần thêm vài tháng nữa là tầng thứ ba sẽ hoàn toàn viên mãn.

Đúng lúc này, một cảm giác vô hình nảy lên trong đầu, hắn hiểu rằng, trạng thái minh tưởng tối cao sắp kết thúc, mình sắp phải rời khỏi Nội Cảnh Địa.

Quả nhiên, không gian hư tịch không còn yên tĩnh nữa mà dần có âm thanh vang lên.

Âm thanh đó chính là nhịp tim của hắn, còn có cả tiếng gió rất nhẹ ngoài cửa sổ và âm thanh ô tô đang di chuyển trên phố.

Nội Cảnh Địa đã tan biến, còn tinh thần của Vương Huyên thì cũng quay trở về hiện thực.

Điều đầu tiên hắn cảm nhận được chính là sự biến hóa của cơ thể. Cơ thể của hắn đã lột lột da hai lần, trở nên óng ánh và rắn rỏi hơn trước nhiều, thể chất cũng được nâng cao hơn trước kia. Hắn cảm nhận được cơ thể của mình mạnh mẽ hơn trước bội phần.

Trong thế giới hiện thực, Kim Thân thuật của hắn cũng đã đạt tới tầng thứ ba!

Hắn nhìn đồng hồ, năm năm trôi qua trong Nội Cảnh Địa vậy mà chỉ bằng… vài phút trong thế giới hiện thực!

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.