Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn gái cũ (1)

Phiên bản Dịch · 1633 chữ

Cô gái mặc váy dạ hội màu trắng hô hấp dồn dập, bộ ngực cao vút nhấp nhô dữ dội như muốn lộ ra ngoài lễ phục. Có thể nói, cô nàng đang rất tức giận, suýt chút không kiềm chế được mà cầm túi xách nhỏ hàng hiệu phiên bản giới hạn ném thẳng vào mặt Vương Huyên.

“Ngô Nhân!” Bên cạnh có người nắm lấy tay của nàng, thấp giọng khuyên giải.

Vương Huyên bình tĩnh đứng đó với vẻ mặt lạnh nhạt, rất tự nhiên nhìn những người này bằng cặp mắt trong veo. Hắn bình thản và trầm tĩnh, tâm trạng không có chút gì là kích động.

Cô gái trẻ tuổi mặc váy dạ hội màu trắng tên là Ngô Nhân. Nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy, cô nàng hít một hơi thật sâu để làm dịu đi sự tức giận trong lòng.

“Duyên phận giữa hai người đã hết, anh đừng có níu kéo gì nữa. Bầu trời rộng lớn như vậy, ai cũng đều phải giương cánh bay xa về mỗi phương trời cách biệt. Giữ lại những ký ức tốt đẹp hay cố gắng níu kéo thứ đã đổ vỡ, điều gì tốt hơn anh tự hiểu lấy.” Ngô Nhân nói thẳng.

Vương Huyên lắc đầu, đáp: “Cô tưởng tượng quá nhiều, đắm chìm vào trong thế giới ảo tưởng của bản thân rồi phán đoán tôi là kẻ xấu. Cô không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ đi ngang qua, có người mời tôi tới dùng cơm.”

Cảm xúc của Ngô Nhân vừa mới ổn định, lại tiếp tục dâng trào như một ngọn núi lửa. Hô hấp của cô nàng trở nên nặng nề, sắc mặt hơi đỏ lên. Đây không phải do thẹn thùng, mà là cô đã thật sự tức giận. Chưa từng có người nào nói cô như vậy, Vương Huyên này lại dám nói thẳng tuột ra, đây chẳng phải đang ám chỉ thần kinh của mình có vấn đề hay sao?

Thoạt đầu, Vương Huyên còn không có chú ý, lúc này hắn mới nhìn kỹ Ngô Nhân, cô nàng này quả thật có vóc dáng rất hấp dẫn, hô hấp dồn dập khiến chiếc váy dạ hội khoác trên người như muốn tét ra theo

Nói một cách khách quan, cô gái tên Ngô Nhân này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà đường cong cơ thể cũng rất mê người. Mặc dù cái miệng hơi chanh chua nhưng cô nàng này đúng là một hot girl thứ thiệt.

Ngô Nhân không thể nhịn được nữa, ánh mắt của cô nàng như muốn giết người: “Tôi không thể tin được lại có loại đàn ông giống như anh. Hai người đã sớm cắt đứt quan hệ, anh còn tới đây làm gì? Tôi không tin một sinh viên mới tốt nghiệp như anh lại ăn cơm ở tầng cao nhất của cao ốc Thương Đỉnh này. Chắc anh nghe ngóng được tin tức rồi mới chạy tới đây, bộ anh không có lòng tự trọng sao?”

Vốn còn định xoay người rời đi, nhưng bây giờ Vương Huyên sao có thể nhịn nổi? Dù sao thì hắn vẫn là một thanh niên mới vừa tốt nghiệp, là một người trẻ tuổi máu nóng chảy trong người.

Tuy rằng Vương Huyên không quá tức giận nhưng nụ cười trên mặt hắn đã tắt ngúm:

“Cô nóng tính như thế, chắc chắn thân thể có vấn đề, có phải gần đây cô thường mất ngủ và hay lo lắng đúng không? Dù bây giờ cô đang giận dữ nhưng sắc mặt chỉ hơi ửng đỏ rồi lại trở nên trắng bệch, đây rõ ràng là triệu chứng thiếu máu. Mặt khác, tinh thần của cô chập chờn không yên, chắc hẳn đang lo lắng gì đó. Suy ra, tinh thần và thể chất đều có vấn đề, cô cần phải điều dưỡng lại, nếu không thì tính khí của cô sẽ ngày càng thất thường. Không cần cảm ơn tôi, cũng không cần phải giật mình, tôi là người tinh thông cựu thuật, am hiểu dưỡng sinh. Ngoài ra, trên người cô còn có mùi máu tươi thoang thoảng, chắc đang bị thương ở đâu đó. Ừm... tạm biệt!”

Nói đến đây, Vương Huyên vội vã dừng lại, không tiến hành phân tích bệnh lý cho cô nàng này nữa. Bởi vì, hắn dường như đã nhận ra điều không ổn, nói tiếp không chừng sẽ khiến cô ta phát nổ mất.

Quả nhiên, mới đầu Ngô Nhân còn lấy làm lạ, vô cùng ngạc nhiên, vì đúng là dạo gần đây cơ thể cô thường xuất hiện những vấn đề kia. Nhưng khi nghe đến câu cuối, cô không còn nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp cầm túi xách ném vào người Vương Huyên, vừa xấu hổ vừa tức giận, mắng: “Lưu manh!”

Bên cạnh, Chu Đình cũng câm lặng, nhủ bụng Vương Huyên này không chỉ có trình độ cựu thuật đáng kinh ngạc, mà miệng lưỡi của hắn cũng trơn tru như vậy, chỉ dùng vài ba câu mà đã khiến cô bạn thân Ngô Nhân của mình tức đến điếng người.

Phụ nữ trong những ngày này đã không dễ chịu gì cho cam, vậy mà còn bị người khác phát hiện rồi chẩn đoán thành bệnh sinh lý. Đổi lại là mình, Chu Đình cũng cảm thấy không chịu nổi.

Cô vội vàng nắm chặt lấy tay Ngô Nhân, hôm nay là ngày đặc biệt, không thể để cậu ấy gây chuyện ở đây được.

Vương Huyên xin thề, hắn thật sự không cố ý. Ban đầu, hắn chỉ căn cứ vào các triệu chứng bên ngoài của đối phương để phán đoán, ai mà biết lại trùng hợp đến vậy cơ chứ.

“Vương Huyên, anh đừng nói gì nữa, mau đi nhanh lên.” Một cô gái khác mở miệng, cô cũng cảm thấy nên sớm tống cổ người thanh niên có chút đẹp trai này đi thì hơn, không thì sẽ xảy ra chuyện mất.

Thật ra, chẳng cần họ khuyên bảo, Vương Huyên cũng không muốn ở lại nơi này làm gì, xoay người rời đi.

“Anh đừng hòng đi!” Ngô Nhân không cam lòng, đẩy Chu Đình ra. Có thể thấy, cô nàng cũng có bản lĩnh bất phàm. Hơn hết, cánh tay của cô ta lại bắt đầu phát ra sương lam nhàn nhạt, vậy mà cô ta cũng là một người tu luyện siêu thuật!

Ở giai đoạn hiện nay, người trẻ tuổi có thể luyện thành siêu thuật thì không một ai có bối cảnh đơn giản cả.

Vương Huyên dừng bước, lạnh lùng nhìn Ngô Nhân, đe doạ: “Cô nên suy nghĩ kỹ trước khi động thủ với tôi. Một khi bản năng của cơ thể phán đoán cô là kẻ địch có thể uy hiếp tính mạng thì cho dù cô là phụ nữ, tôi cũng sẽ không nương tay đâu.”

Đương nhiên, hắn sẽ không dại gì động thủ ngay tại đây, chẳng qua chỉ hù doạ đối phương mà thôi. Nói đến đây, hắn còn liếc mắt nhìn Chu Đình một cái.

Chu Đình bĩu môi, tên Vương Huyên chết tiệt này đã không nể mặt mình thì thôi, còn thầm nhắc lại chuyện của anh trai để mình không thể không khuyên bảo cô bạn thân này.

“Chị Ngô Nhân, chị không nên động thủ với hắn, chính anh trai em… cũng bị hắn đả thương.” Chu Đình nhỏ giọng khuyên nhủ.

Nghĩ đến anh trai, Chu Đình có chút không nói nên lời. Hôm nay, anh ấy vừa được người khiêng về, nghe bảo không còn hận Vương Huyên nữa, ngược lại, anh còn cảm kích người này rất phúc hậu, ra tay cũng nhẹ. Bây giờ, anh trai lại chuyển sang hận một thằng con lai nào đó thấu xương. Kể từ khi trở về, mới chưa được nửa ngày mà anh đã lải nhải về tên đó không dưới trăm lần rồi.

Cùng lúc đó, trong một khách sạn bảy sao, bây giờ Chu Vân vẫn còn đang gào thét: “Thằng con hoang mắt xanh, sớm muộn gì cũng có ngày tao tìm ra mày, đến lúc đó, tao sẽ cho mày biết mùi gấp trăm gấp ngàn lần… á đau!”

Quay trở lại tầng trên cùng của cao ốc Thương Đỉnh, hiện giờ, thân thể của Ngô Nhân hơi khựng lại. Cô thật sự sợ gặp phải một “tên điên” không nói hai lời thì đã xông vào đánh mình một trận. Hiện cũng không có người máy và vệ sĩ đi theo, nếu xảy ra chuyện này thì mình thật xấu hổ đến chết mất.

Lúc này, Liễu Vân, bạn học thời đại học của Vương Huyên, cũng tiến đến giật nhẹ ống tay áo của hắn, bảo: “Cậu đừng nói thêm gì nữa, bỏ qua đi. Lăng Vi đi theo cha mẹ để… gặp mặt nhà trai.”

Quả nhiên, chẳng khác gì dự đoán của Vương Huyên. Hắn khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa. Đã sớm chia tay rồi, hắn không có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của người khác.

Liễu Vân lại nhỏ giọng nói với hắn vài câu, nhà trai họ Ngô.

Vương Huyên lập tức hiểu rõ, thảo nào nghe thấy tên mình, Ngô Nhân này lại trưng ra vẻ mặt chán ghét đến vậy.

“Việc làm ăn của nhà họ Chu, nhà họ Lăng và nhà họ Ngô hình như mới gặp rắc rối lớn, nên hôm nay tâm trạng của chị Ngô Nhân không được tốt lắm, tính khí có hơi nóng, chứ bình thường chỉ không như vậy đâu.” Liễu Vân hơi nhỏ giọng cho biết.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.