Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi lễ hiến tế

Phiên bản Dịch · 1600 chữ

Hệ thống cống thoát nước ở đây có quy mô cực kỳ to lớn, trong mắt Duncan nó thậm chí đã vượt qua chức năng đơn thuần là "loại bỏ chất bẩn của thành phố". Cống thoát nước khắp nơi đều có thể thấy được, với các đèn gas mang theo phù văn và các cấu trúc cường hóa đủ để làm nơi trú ẩn tránh nạn, khiến hắn đưa ra rất nhiều phỏng đoán về thiết bị dưới lòng đất này.

Nhưng bất kể nơi này ban đầu được thiết kế với ý tưởng gì, có một sự thật rõ ràng: Ở chỗ sâu trong thiết bị khổng lồ này, xa khỏi ánh mắt của thế giới trên mặt đất, nơi âm u lạnh lẽo này đã trở thành vườn ươm của một loại lực lượng tà ác nào đó.

Một giáo đoàn trên danh nghĩa là sùng bái Thái Dương, nhưng lại chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Nơi giao nhau của các hành lang cống thoát nước là một không gian rộng lớn dưới lòng đất, với các trụ xi măng kiên cố chống đỡ mái vòm bằng gạch đá. Các đường ống kim loại đan xen gần mái vòm, giống như mạng nhện, và đèn gas chiếu sáng toàn bộ không gian, rọi sáng đám người tụ tập tại nơi "giao hội" này.

Nhìn qua, có ít nhất mấy trăm người mặc áo choàng đen tụ tập ở nơi ẩm ướt này. Trong số đó có một đài cao nhô lên, trên đài là một người mặc áo choàng đen cao lớn, rõ ràng là người có địa vị cao nhất trong số này.

Người đứng trên đài không đội mũ trùm như những người khác, mà đeo một chiếc mặt nạ màu vàng óng. Chiếc mặt nạ có kiểu dáng cổ quái, giống như một đĩa tròn phát ra vô tận ánh sáng, bề mặt khắc đầy những vết nứt.

Sau người đeo mặt nạ là một đồ đằng kỳ lạ - một cột gỗ cao với một quả cầu lửa đang cháy rực trên đỉnh. Lõi của quả cầu lửa dường như là kim loại, với nhiều lỗ nhỏ, từ đó lửa phun ra.

Khi Duncan bị "áp giải" đến đây, hắn thấy cảnh tượng này.

Những người áo đen tụ tập tại sân hội nghị chú ý đến hắn.

"Chúng ta đã bắt được một tế phẩm đang trốn chạy trên đường đến sân hội nghị!" Một trong những người áo đen áp giải nói, giọng có chút tự hào, "Tế phẩm này đã đợi trong bóng đêm quá lâu, tư duy đã có phần hỗn loạn, xin ngài thi triển uy năng, để vinh quang của chủ giáng xuống thân thể đáng thương này!"

Người đeo mặt nạ vàng trên đài cao quay lại nhìn Duncan, giọng mang chút ngạc nhiên và lạnh lẽo: "Tế phẩm trốn chạy?"

Duncan không phản ứng, hắn chỉ tò mò quan sát xung quanh, bao gồm mặt nạ vàng của thủ lĩnh tà giáo và đồ đằng lửa phía sau.

Có lẽ những vật này với người bình thường trong thế giới này là kỳ lạ, nhưng Duncan gần như ngay lập tức nhận ra, những vật này đang bắt chước Thái Dương.

Không phải mặt trời như ngày nay bị bao phủ bởi các vòng phù văn, mà là mặt trời Duncan quen thuộc, phát ra tia sáng rực rỡ và cháy hừng hực.

Những người này thật sự đang sùng bái Thái Dương, một mặt trời dường như đã "chết" từ thời cổ xưa, và xem nó như một vị thần.

Duncan ngẩng đầu, biểu lộ thản nhiên nhìn chăm chú vào vị thần quan trên đài, nhưng có lẽ do khuôn mặt cơ bắp hoại tử, hắn trông càng giống một người mất đi trí tuệ.

Thần quan đeo mặt nạ vàng nhìn Duncan trong hai giây, sau đó quay đầu ra lệnh cho một người bên cạnh: "Đi kiểm tra nơi giam giữ tế phẩm, nhanh chóng quay lại."

Xong xuôi, hắn gật đầu nhẹ với những người áo đen đã áp giải tế phẩm, giọng mang chút tán thưởng: "Các ngươi làm rất tốt, dù là công lao nhỏ nhoi đối với chủ, điều này cũng sẽ trở thành vinh quang vĩnh cửu khi ánh nắng lại chiếu sáng muôn vật."

Vẻn vẹn một câu khích lệ không mặn không nhạt nhưng lại khiến những tên áo đen phấn khích hẳn lên, từng người đều kích động, vừa ca ngợi "Chân chính Thái Dương thần" vừa đẩy Duncan lên trước đài cao. Lúc này, vị thần quan mang mặt nạ mới lên tiếng nói với Duncan: "Kẻ đáng thương lạc lối trên con đường sai trái... Ngươi có cảm nhận được cái lạnh thấu xương giữa những nham thạch và bùn đất không?"

Duncan chẳng hiểu thần quan này đang nói gì, chỉ im lặng đối diện. Thần quan rõ ràng không quan tâm đến phản ứng của "tế phẩm", hắn nói không phải cho Duncan nghe mà cho các tín đồ xung quanh và vị "Thái Dương thần" mà hắn tôn thờ:

"Lạnh lẽo và bóng tối là khổ nạn mà Thái Dương giả để lại cho thế gian này. Dưới sự thống trị của Thái Dương giả, bóng tối tàn phá khắp nơi, chỉ còn lại những mảnh lục địa rời rạc để sinh linh kéo dài sự sống. Ngay cả trên những mảnh đất đó, nhân loại cũng không thể thoát khỏi khổ nạn. Bóng tối cũ chiếm cứ dưới lòng đất, các sinh vật đáng sợ luồn lách trong các hang động tối tăm. Trên mặt đất tràn ngập hận thù và tranh chấp, linh hồn trong sáng của con người bị nhiễm độc bởi tà thần...

"Làm sao chúng ta có thể chịu đựng khổ nạn này lâu dài? Làm sao chúng ta có thể chịu đựng được thế giới méo mó mà Thái Dương giả mang đến?

"Chúng ta không thể chịu đựng được, chúng ta chỉ cầu mong chủ nhân trở lại, cầu mong chân chính Thái Dương thần lần nữa giáng lâm đại địa, từ máu và lửa cháy hừng hực, mang lại trật tự và phồn vinh cho nhân gian!"

Dưới sự kích động của thần quan, bầu không khí trong hội nghị dần thay đổi, những tín đồ áo đen bắt đầu hưởng ứng, tiếng hô hào trở nên sôi nổi: "Cầu mong chân chính Thái Dương thần lần nữa giáng lâm đại địa! Từ máu và lửa cháy hừng hực!"

Thần quan trên đài cao cao giọng nói: "Cầu mong chân chính Thái Dương thần lần nữa giáng lâm đại địa!" rồi chỉ tay vào Duncan, "Hôm nay, chủ nhân của ta sẽ nhận lấy máu tươi của kẻ lạc lối này để an ủi những vết thương của Thái Dương sau khi băng liệt!"

"Dẫn tế phẩm lên!"

Mấy tên áo đen lập tức tiến lên, nhưng Duncan còn nhanh hơn, tự mình xoay người leo lên tế đàn mà không cần ai đẩy.

Thân thể này dù không dễ dùng, nhưng vẫn có thể leo lên đài. Sau khi lên đài, hắn tiến đến trước mặt thần quan. Biểu cảm của thần quan thay đổi bất ngờ, hắn chưa kịp phản ứng khi đối diện với Duncan. Cả tế đàn trở nên yên lặng.

Duncan dường như không chú ý đến sự thay đổi không khí, chỉ quan sát xung quanh và cảm nhận rằng mình đã thu thập được nhiều thông tin hơn về thế giới này. Hắn tò mò và rất mong chờ sẽ còn thấy nhiều điều thú vị khác trước khi thân thể tạm thời này bị "báo hỏng".

"Vậy cái gì?" Duncan xoa xoa tay, nghiêm túc hỏi, "Sau đó thì sao? Bước kế tiếp là gì?"

Thần quan đeo mặt nạ: "..."

"Không nghe rõ sao?" Duncan nhíu mày nhưng vì cơ mặt không dễ dùng, không thể nhăn lại, "Ta nói, bước tiếp theo là gì?"

Thần quan mới kịp phản ứng, dù đeo mặt nạ nhưng ánh mắt rõ ràng có chút bối rối, hắn nhanh chóng trấn tĩnh và nói: "Trong bóng tối, tâm trí của ngươi bị ảnh hưởng, nhưng đừng lo, chí cao chí thánh Thái Dương sẽ kết thúc khổ nạn của ngươi... Đưa tế phẩm đến trước đồ đằng!"

Hai tên áo đen tiến lên kéo tay Duncan đi về phía cột lửa. Duncan không hiểu, nhưng vẫn không phản kháng, để hai tên áo đen lôi đến dưới cột lửa đang cháy.

Dù Duncan không phản kháng, hai tên áo đen vẫn dùng lực lớn để kiềm chế hắn, khiến hắn cảm nhận xương cốt của thân thể này đang gãy ra, hắn kinh ngạc nhìn hai tên áo đen.

Lúc này, thần quan mang mặt nạ tiến lại gần.

Duncan chú ý ngay lập tức, hắn nhìn thấy thần quan rút ra một con dao chủy kỳ lạ, lưỡi dao đen nhánh phản chiếu ánh lửa, trông vô cùng quỷ dị.

Duncan yên lặng chuẩn bị cho "linh hồn bắn ra", biết rằng thân thể này đã thu thập đủ thông tin.

Giọng cầu khẩn của thần quan vang lên trên đài cao:

"Chí cao chí thánh Thái Dương thần! Xin ngài nhận lấy hiến tế này! Ta dâng lên trái tim của tế phẩm này, nguyện ngài từ máu và lửa mà trở lại!"

Duncan lập tức dừng việc "linh hồn bắn ra", nhìn thần quan với ánh mắt tò mò.

Bạn đang đọc Thâm hải dư tẫn (tro tàn biển sâu) dịch của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kingofkings
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.