Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biết rõ có bẫy ở trong đó vẫn tiến vào

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

" Hệ thống, tăng 1 điểm sức mạnh cho ta!"

Tần Hạo nghĩ tới đây, trong lòng nói.

Dù sao đi nữa, cũng cần phải thử nghiệm 1 phen trước đã.

" Đinh, tiêu hao 10.000 điểm giá trị cảm xúc!"

Theo tiếng âm thanh của hệ thống vang lên, Tần Hạo liền cảm giác được thực lực của mình có chút tăng lên một chút!

Tuy nhiên, không có cách nào kiểm tra cụ thể, cho nên Tần Hạo cũng không có cách nào biết được, rốt cục đã tăng lên bao nhiêu.

" Anh hai, rốt cục anh có xuống xe hay không?"

Lúc này, bác tài xế có chút thiếu kiên nhẫn thúc giục.

" Ok!"

Tần Hạo gật đầu, sau đó cầm cái túi xách màu đen xuống xe.

Chỉ trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về hướng của mình.

" Các anh có mặt đông đủ ở đây hết rồi sao?"

Khóe miệng Tần Hạo có chút nhếch lên, nhưng anh không thèm quan tâm. Bệnh viện chính là nơi hỗn loạn nhất, nơi này tuy không lớn, nhưng nếu anh muốn che giấu mình, trừ khi bọn họ phong tỏa toàn bộ bệnh viện.

Nhưng chỉ có 50 người thì không thể nào làm được điểm này.

" Là Tần Hạo!"

" Anh ta vẫn đeo mặt nạ da người như lúc trước."

Thời điểm Tần Hạo xuống xe, tất cả thanh tra, ánh mắt có chút ngưng tụ.

" Được, chờ Tần Hạo tiến vào bệnh viện, lần này chắc chắn con cá lớn sẽ cắn câu thôi!"

Vương Duy và Trần Qua đứng trước cửa sổ bệnh viện, vừa nhìn thấy Tần Hạo, nhất thời kích động.

Những gì họ muốn làm chính là để Tần Hạo vào bệnh viện và bọn họ có thể bắt anh ta theo cách mà họ muốn.

" Xong, anh Hạo thật sự đi vào rồi!"

" Không lẽ các ngươi không có phát hiện anh Hạo nói gì sau khi xuống xe sao? Rõ ràng anh ấy đã biết ở đây có rất nhiều thanh tra, nhưng anh ấy vẫn lựa chọn đi vào!"

" Có thể nói, người có tài thì gan cũng lớn đi?"

Trái tim của khán giả đều dấy lên một cách mãnh liệt.

" Xin chào, cho tôi hỏi Ngụy Lệ Lệ nằm ở phòng số bao nhiêu?"

Tần Hạo đã đi vào tòa nhà, nhìn y ta ở quầy lễ tân, lễ phép hỏi.

" Ngụy Lệ Lệ?"

Nghe vậy, y tá kia cảnh giác đánh giá Tần Hạo.

" Tìm cô ấy có việc gì?"

" Ây.... Tôi là bà con của cô ấy, nghe nói nhà cô ấy không có đủ tiền phẫu thuật, nên tôi tới đưa tiền cho cô ấy?"

Nhìn thấy phản ứng của y tá, Tần Hạo có chút sững sờ, sau đó nâng cái túi ni lông ở trong tay lên.

" Ồ! Tôi không biết, cho tôi xin lỗi. Trừ khi anh có thể chứng minh anh và cô Ngụy Lệ Lệ là họ hàng, nếu không tôi cũng không thể nào trả lời.

Y tá sững sờ, vừa lúc mọi người còn tưởng cô ta sẽ nói gì đó, không ngờ cô ta lại nói một câu như thế!

Tần Hạo: "....."

Khán giả: "....."

Mặc dù cô y tá nhỏ này có chút gầy nhưng phải nói cô ấy là người rất chuyên nghiệp về nghề của mình.

Tần Hạo im lặng một lúc, sau đó nhìn thật sâu cô y tá nhỏ.

" Xã hội vừa cứu cô đây!"

Tần Hạo nhẹ nhàng cảm thán một câu, trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Vì Ngụy Lệ Lệ đã mắc bệnh ung thư, nên cô ấy phải ở trong khu chữa trị đặc biệt, không có khả năng ở phòng bệnh bình thường.

Y tá: "????"

" Phốc, ha ha ha, xem ra anh Hạo có một ý nghĩ lớn mật nhỉ!"

" Xã hội vừa cứu cô, lời này không phải đang đe dọa người ta sao!"

" Dựa theo thực lực của anh Hào, nếu như anh ấy đấm 1 cú, anh có thể sẽ quỳ trên mặt đất cầu xin cô y tá nhỏ đừng chết!"

Khán giả nghe Tần Hạo nói, lập tức cười ha hả.

Đương nhiên, bọn họ cũng biết, Tần Hạo chỉ nói giỡn mà thôi.

Cùng lúc đó, hai thanh tra mặc thường phục đứng ở cửa nhìn nahu, cầm lấy bộ đàm, chậm rãi nói: " Các đơn vị chú ý, Tần Hạo đã lên lầu, có định bắt anh ta hay không?"

" Không, tiếp tục đợi, khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân nằm ở tầng 16, Ngụy Lệ Lệ nhất định ở đó, Tần Hạo cũng sẽ đến đó!"

Vương Duy và Trần Qua nhìn nhau và trầm giọng nói.

Dưới tòa nhà, cả đám mặc thường phục yên lặng gật đầu, đồng loạt đi vào bệnh viện.

Thậm chí, ngay tại trước cửa bệnh viện chỉ còn lại bốn người, trên tay cầm dùi cui điện, nhất định khi Tần Hạo tiến đến nơi này, sẽ đồng loạt xông lên.

Khi Tần Hạo ngày càng lên trên tầng cao, bất tri bất giác, vòng tròn thanh tra càng ngày càng nhỏ!

Một lát sau, tất cả thanh tra đều tập hợp ở tầng 16.

Vương Duy và Trần Qua đã bố trí đâu vào đấy, một lúc sau hai người nhìn xuống lầu.

" A, một vài người nhanh xuống lầu đi, tôi e rằng anh ta lại sử dụng kĩ năng leo núi đi xuống nữa giờ!"

Vương Duy suy nghĩ 1 chút rồi trầm giọng nói.

Giờ phút này, thiên la địa võng đã triển khai xong xuôi, mặt đất có thanh tra, trong tòa nhà cũng tràn ngập thanh tra.

Có thể nói, chỉ cần Tần Hạo không biết bay, như vậy anh ta nhất định sẽ bị bắt.

" Ha ha, lần này để tôi xem, Tần Hạo chạy trốn như thế nào!"

Trong đoàn thanh tra, Tôn Hiểu nắm chặt hai tay tràn đầy tự tin.

Giờ phút nay, anh dường như nhìn thấy cảnh Tần Hạo bị bắt với vẻ mặt bất đắc dĩ kia.

Chỉ nghĩ tới đây thôi, anh đã cảm thấy tất cả tế bào trong cơ thể đều sôi trào!

Bạn đang đọc Tham Gia Gameshow Ta Bị Coi Là Tội Phạm SSS của Tiểu Hùng Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dumbaxx1994
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 624

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.