Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái tử phu quân

Phiên bản Dịch · 891 chữ

**CHƯƠNG 6: THÁI TỬ PHU QUÂN

**

*Editor: Mạt Họa

*

-------

"Thái tử điện hạ, hạ quan không cách nào dạy dỗ nữ nhi cho tốt, nếu ngày sau nàng có tùy hứng kiêu căng, mong rằng điện hạ rộng lòng bao dung."

"Nhạc phụ đại nhân nặng lời rồi."

Nhạc phụ? Nàng muốn giơ tay vén khăn tân nương lên nhìn vị Thái tử gia trong truyền thuyết kia một chút, lại bị Lộng Ảnh hung hăng bấm vào bàn tay dưới tay áo, nếu không phải Lộng Ảnh dằn lại, nàng đã sớm nhảy cẩng lên.

Lại nghe đám nam nhân họ hàn huyên một hồi, nàng mơ hồ nhìn xuyên qua khăn đội đầu, thấy một bóng người đang đứng trước mặt mình.

"Mời tân lang bế tân nương lên kiệu——!"

Hỉ bà vừa nói xong, Lưu Ngọc Dao liền cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể mười mấy năm chưa hề bị nam nhân đụng chạm của nàng cứ vậy bị người ta ôm vào trong ngực.

Thân thể nàng nhất thời căng thẳng, cứng ngắc như cái gậy gỗ, cảm thấy bàn tay dưới hông siết chặt, nàng cố kìm chế bản thân không để mình nhảy lên đạp cho nam nhân này một cước rồi đá bay ra ngoài.

Khăn đỏ tân nương ngăn trở tầm mắt, nàng chỉ có thể nhìn được khái quát bộ dạng nam nhân này, không tròn không dẹp, không khác người bình thường. (chị nghĩ anh tui là gì?)

Ngồi vào trong kiệu, dọc đường đi trống kèn rền vang, Lưu Ngọc Dao cuối cùng đã có thể vén khăn đỏ lên bắt đầu thở dốc, vừa định vén rèm kiệu lên, liền nghe tiếng Lộng Ảnh bên ngoài kiệu "Đàng hoàng một chút!"

Nàng bĩu môi, hừ một tiếng, dứt khoát dựa vào kiệu ăn bánh ngũ sắc bày sẳn trong kiệu.

Lắc lư không bao lâu liền nghe tiếng người bên ngoài nói "Hạ kiệu ­——!"

Đến rồi? Vội vàng đội khăn đỏ tân nương che kín đầu lại, nghe thấy tiếng hỉ bà cười nói: "Mời tân lang đá cửa kiệu, cõng tân nương xuống kiệu đi."

"Hừ! Để cho nàng ấy tự mình đi vào đi!" Một câu nói cứng rắn mạnh mẽ, bốn phía huyên náo đột nhiên an tĩnh, cũng không biết là ai dẫn đầu thổi kèn lên, rốt cuộc cũng đem phần lúng túng này bỏ qua.

"Thái tử gia, thái tử gia ngài đi đâu vậy?" Hỉ bà hốt hoảng thất thố nói: "Thái tử gia, thế này không hợp quy củ đâu! Tân nương mới gả thì hai chân không thể chạm đất, không phúc lành đâu thái tử gia!"

"Bớt lấy quy củ ra trấn áp ta đi!" Hừ lạnh một tiếng, nam nhân lại nghiêm nghị quở mắng: "Cút ngay!"

Chợt nghe xung quanh có tiếng người quỳ xuống, dường như là người Lưu gia đến cùng nàng đang vất vả cứu vãn.

Lưu Ngọc Dao ngồi trong kiệu bịt lấy tai, trong đầu nghĩ, hôn lễ này còn có thể thành hay không, làm Thái tử mà lật mặt còn nhanh hơn thời tiết thay đổi, mời vừa rồi còn một tiếng nhạc phụ hai tiếng cũng nhạc phụ, bây giờ thì lạnh như băng, thật như một đôi với Lộng Ảnh.

"Thái tử điện hạ! Đại hôn của ngài cùng tiểu thư nhà ta là do bệ hạ ban cho! Chẳng lẽ ngài muốn làm trái ý chỉ của Thánh thượng?!" Giọng nói của Lộng Ảnh, cũng là một lòng trung thành bảo vệ chủ tử.

Đương kim Thái tử vừa mới bước đi liền quay đầu nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện, chỉ thấy Lộng Ảnh mặc y phục nha hoàn đứng bên cạnh kiệu, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, không hề hèn mọn.

Mà vị Thái tử một nước này lại trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc xéo Lộng Ảnh nói "Bản thái tử làm việc thế nào, còn cần ngươi tới chỉ dạy?"

"Nô tỳ không dám, chỉ e Thái tử điện hạ chọc giận Hoàng thượng, giáng tội luôn cả tiểu thư nhà nô tỳ!"

"Vụt" một tiếng gió lướt nhanh qua tai, cái cổ mảnh khảnh của Lộng Ảnh đã bị vị Thái tử gia đang đại hôn kia bóp chặt trong bàn tay, đẩy nàng ta đụng vào thành kiệu.

Đương kim Thái tử Lý Triệt nhẹ nhếch khóe môi hừ lạnh nói "Ngươi cũng hiểu biết không ít nhỉ!"

"Nô tỳ... không dám..."

Nghe Lộng Ảnh khó nhằn nói ra hai chữ này, Lưu Ngọc Dao hận không thể vỗ tay khen hay, nhưng mà chuyện đã đến nước này, nàng cũng không thể ngồi mãi trong kiệu, gả cũng gả rồi, còn có thể quay về nữa sao.

"Xoạt" một tiếng, rèm kiệu được vén lên, nàng đầu đội khăn đỏ tân nương hai tay mò mẫm đứng dậy bước ra, "Đi thôi, còn ngơ ngẩn gì nữa, không cần ngươi cõng, nhanh bái đường rồi đưa vào động phòng đi."

Trên tay Lý Triệt buông lỏng một chút, để Lộng Ảnh thoát khỏi tay mình, mặt đầy hứng thú nhìn nữ tử thân mặc hỷ phục đầu đội mũ phượng đứng trước mặt: "Gấp đến độ không chờ nổi luôn sao?"

-----

Hết chương 06

Bạn đang đọc Thái Tử Phi Giả Mạo của Thủy Sanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoluoi_yy0822
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.