Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem ai đến kìa (1)

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

"Cố Bá Ước, ngươi coi ta là người chết sao?"

Cố Trọng Nguyên vừa gầm thét, người đã xuất hiện trước mặt Cố Trường Thanh, đánh ra một chưởng, đụng vào một trảo của Cố Bá Ước.

Ầm...

Tiếng nổ chói tai vang lên, mặt Cố Bá Ước trắng nhợt, ngã bịch xuống đất, tứ chi chống trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Cố Bá Ước là cường giả Ngưng Mạch cảnh bát trọng, nhưng Cố Trọng Nguyên là tộc trưởng Cố gia, là cường giả Ngưng Mạch cảnh cửu trọng, cao hơn một tầng, vậy thì khác hoàn toàn!

Cố Bá Ước quỳ rạp trên mặt đất, mặt âm trầm nói:

"Cố Trọng Nguyên, Cố Trường Thanh đắc tội Huyền Thiên tông, dù lần này không chết không phế, để hắn làm thiếu tộc trưởng Cố gia ta, cũng sẽ đẩy Cố gia ta xuống vực sâu."

"Nói vớ nói vẩn!"

Cố Trọng Nguyên khẽ nói:

"Chuyện của Trường Thanh chỉ là lời nói một phía của Huyền Thiên tông, mà Cố Bá Ước ngươi không tin chất nhi mình nhìn từ nhỏ đến lớn, lại đi tin người Huyền Thiên tông!"

Sắc mặt Cố Bá Ước tái mét, che ngực, nhìn về phía các vị tộc lão Cố gia đang đứng trong đình viện, đau thương nói:

"Các vị, nếu hôm nay không phế Cố Trường Thanh, Cố gia ta nhất định sẽ bị hắn liên lụy đến tình trạng diệt tộc..."

Trong lòng mỗi vị tộc lão đều dao động không yên.

Nhiều người lựa chọn cưỡng ép Cố Trọng Nguyên cùng với Cố Bá Ước, Cố Thúc Thanh đều là vì biết rõ Cố Trường Thanh không còn thần cốt, chắc chắn phải chết.

Nhưng bây giờ, Cố Trường Thanh không chỉ không có chết, mà còn nắm giữ thực lực Luyện Thể lục trọng, hơn nữa một quyền đấm chết Cố Hạo, hai quyền đánh chết Cố Thính Phong, tên này cho người ta cảm giác còn biến thái hơn lúc trước.

Nhưng Cố Bá Ước nói đúng, Cố Trường Thanh đắc tội Huyền Thiên tông, nếu Huyền Thiên tông biết Cố Trường Thanh không có chết, chẳng lẽ không trả thù Cố gia sao?

"Ai dám động đại chất tử của ta?"

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên bên ngoài đình viện.

Một vị nam tử trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc nhuyễn giáp màu xanh, dáng người vạm vỡ, sải bước đi tới.

Mà ở phía sau nam tử, mấy chục vị võ giả mặc giáp trụ, mặt mày hằm hằm đằng đằng sát khí, lần lượt cầm thương cầm kiếm xông vào đình viện.

"Tứ thúc!"

Nhìn thấy người tới, Cố Trường Thanh âm thầm thở phào.

Cố Trọng Nguyên có bốn huynh đệ.

Đại bá Cố Bá Ước và Tam thúc Cố Thúc Thanh cùng một phe, hai người vẫn luôn oán hận chuyện tổ phụ truyền vị trí tộc trưởng cho phụ thân.

Tứ thúc Cố Quý Minh lại luôn một lòng với phụ thân, từ nhỏ đã quan tâm hắn.

Trong cả Cố gia, chỉ có một mình phụ thân đạt tới Ngưng Mạch cảnh cửu trọng, còn Ngưng Mạch cảnh bát trọng, ngoài Đại bá thì là Tứ thúc, tam thúc Cố Thúc Thanh của hắn chỉ là Ngưng Mạch cảnh thất trọng mà thôi.

Cố Quý Minh bước nhanh đến, nhìn Cố Trọng Nguyên, ôm quyền chắp tay:

"Nhị ca!"

"Trở về là tốt rồi!"

Lúc trước Cố Quý Minh ra ngoài trấn thủ một đầu khoáng mạch cực kỳ quan trọng của Cố gia, làm sao có thời gian rảnh rỗi, nhất định là biết trong phủ xảy ra chuyện lớn nên mới vội vàng quay về.

Cố Quý Minh gật đầu, sau đó nhìn sang Cố Trường Thanh ở bên cạnh.

"Tiểu tử thối..."

Cố Quý Minh vỗ vỗ Cố Trường Thanh bả vai, cười nói:

"Nam nhi Cố gia ta đầu gối rất cứng, đám trêu ngươi Huyền Thiên tông kia là cái thá gì? Tứ thúc tin ngươi, hồi trước đám khốn nạn đó tranh nhau thu nhận ngươi, bây giờ lại làm ra chuyện hèn hạ như thế, ngươi yên tâm, có tứ thúc ở đây, ai dám động vào ngươi, tứ thúc giết kẻ đó!"

"Vâng!" Cố Trường Thanh gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng ấm áp.

"Cố Bá Ước!"

"Cố Thúc Thanh!"

Cố Quý Minh quay người lại, quát vào mặt hai người:

"Tộc trưởng là Nhị ca, chưa tới phiên các ngươi bức cung, xúi giục bô lão trong tộc, muốn đuổi Trường Thanh chất nhi ra khỏi gia tộc, cách chức Nhị ca? Vậy các ngươi hỏi xem thương trong tay ta có đồng ý hay không!"

Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Bá Ước và Cố Thúc Thanh đều xấu xí.

Khương Văn Đình ở bên cạnh cũng mỉm cười nói:

"Khương gia ta cùng tiến cùng lùi với Cố gia, Trọng Nguyên huynh, Quý Minh huynh, nếu cần giúp đỡ, nói một tiếng là được!"

Nghe đến đây, nhóm tộc lão trung lập nhanh chóng thay đổi thái độ.

"Nếu Trường Thanh đã không bị phế, lại còn vượt qua khiêu chiến, theo tộc quy thì hắn vẫn tiếp tục làm thiếu tộc trưởng."

"Đúng đúng, chuyện Huyền Thiên tông nói nhất định là vu oan..."

"Đúng, chúng ta nhìn Trường Thanh lớn lên, sao lại làm ra những chuyện xấu xa kia?"

Nếu Cố Trường Thanh thành phế nhân, bị đánh chết trong lúc khiêu chiến, thì dù Cố Trọng Nguyên là cường giả đứng đầu gia tộc cũng không bảo vệ được Cố Trường Thanh.

Nhưng bây giờ, người chết là Cố Hạo và Cố Thính Phong, Cố Trường Thanh đã chứng minh bản thân, lúc này lại đi thúc ép Cố Trọng Nguyên thì đúng là muốn chết.

"Nếu vậy, người đâu!"

Cố Trọng Nguyên hừ lạnh, hạ lệnh:

"Giải Cố Bá Ước và Cố Thúc Thanh vào phòng giam chờ xử lý, còn những người ủng hộ khác... Hừ... Tạm thời cấm túc trong phủ, không được ra ngoài!"

"Vâng!"

Cố Quý Minh lập tức dẫn từng vị hộ vệ đi lên bắt đám người Cố Bá Ước, Cố Thúc Thanh.

Cố Bá Ước và Cố Thúc Thanh biết sự việc không thể cứu vãn nên mọi sự phản kháng đều vô nghĩa.

Mặt trời ngả về Tây.

Cố phủ.

Trong một thiên sảnh.

Cố Trọng Nguyên, Khương Văn Đình, cùng với huynh muội Cố Trường Thanh, Cố Linh Nguyệt tụ hội.

Không bao lâu sau, Cố Quý Minh đi vào, mở miệng nói:

"Nhị ca, đệ đã sai thân tín canh giữ tất cả các lối ra vào Cố Phủ, Cố Bá Ước và Cố Thúc Thanh đã bị giam giữ, đệ cũng đã bắt người nhà của họ!"

"Ừm, tốt!"

Cố Trọng Nguyên ra hiệu cho Cố Quý Minh ngồi xuống, sau đó nhìn Cố Trường Thanh, hỏi ra nghi ngờ trong lòng:

"Trường Thanh, con... Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Trường Thanh biết mình phải cho phụ thân, Tứ thúc, và nhạc phụ tương lai một lời giải thích hợp lý, nhưng hắn không định nói Cửu Ngục Thần Tháp ra.

Cảm giác mà Cửu Ngục Thần Tháp mang đến cho hắn thực sự quá phức tạp, cho dù là người thân cận nhất cũng không nên biết về nó!

"Cha, Khương thúc, Tứ thúc..."

Cố Trường Thanh chắp tay, lập tức nói:

"Huyền Thiên Lãng thu ta làm đồ đệ là để chờ ta đạt đến Dưỡng Khí cảnh, hắn sẽ tách Hỗn Độn Thần Cốt ra khỏi cơ thể ta, ghép cho nhi tử Huyền Vô Ngôn của hắn! Một tháng trước, ta vừa bước vào Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, hắn đã vội vàng ra tay, nói ta cấu kết với Tư Như Nguyệt của Vạn Ma cốc... Ta hoàn toàn chưa từng gặp Tư Như Nguyệt, sao có thể hợp mưu với nàng? Hơn nữa, chuyện liên hợp với Tư Như Nguyệt bắt cóc Huyền Vô Ngôn và Huyền Tuyết Ngưng, ép Huyền Thiên tông giao ra ba bản linh quyết gốc thực sự là nực cười, nếu ta chiếm được ba bản linh quyết gốc, chẳng lẽ Huyền Thiên tông không giận dữ tiêu diệt Cố gia sao? Ta đâu có ngu mà làm ra chuyện như vậy?"

"Mẹ! Vô liêm sỉ!"

Khương Văn Đình vỗ bàn, quát mắng:

"Lão tử biết ngay mà, khuê nữ ta xinh đẹp như thế, sao ngươi có thể bị Tư Như Nguyệt gì kia mê hoặc chứ? Hoàn toàn là nói bậy!"

Cố Trọng Nguyên nắm chặt hai tay nói:

"Huyền Thiên tông khinh người quá đáng!"

Cố Trường Thanh tiếp tục nói:

"Nhưng trời không dồn người vào đường cùng, ban đầu thần cốt của nhi tử bị tách ra, đúng là sắp chết, nhưng... Lúc hôn mê, một vị cao nhân xuất hiện, cứu nhi tử, chỉnh lại kinh mạch xương cốt cho nhi tử, giúp nhi tử nắm giữ cảnh giới Luyện Thể cảnh lục trọng..."

Cao nhân!

Ba người Cố Trọng Nguyên, Cố Quý Minh, Khương Văn Đình nhìn nhau, sao tình tiết này lại quen thuộc vậy nhỉ?

Bạn đang đọc Thái Cổ Đệ Nhất Thần (DỊCH) của Oa Ngưu Cuồng Bôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Crips
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.