Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Thấy Xích Long

Phiên bản Dịch · 1126 chữ

Chương 4. Nhìn Thấy Xích Long

Thanh niên thản nhiên nói:

"Việt Thiên Phong võ công tuyệt thế, thân mang Long Hổ pháp tướng, đứng vị trí thứ bốn mươi hai trên Pháp Tướng bảng."

"Cho dù là bị đại tướng quân cùng nữ kiếm tiên đương đại của hắn Châu Kiếm Lư liên thủ đả thương, cũng không dễ dàng chết như vậy."

"Huống hồ, bổn vương đã điều Truy Tung Vạn Lý Khuyển tới."

Tráng hán giật mình, chợt bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:

"Thì ra là thế, chúng ta thu lại hết các dược liệu để bức Việt Thiên Phong kia ra, trên thực tế là để hắn bị tê liệt không thể chữa thương, nếu hắn đi ra là tốt nhất, nếu như hắn cố gắng lẩn tránh, đợi đến khi Truy Tung Vạn Lý Khuỷen tới, tự nhiên có thể trực tiếp tìm được hắn!"

Thanh niên nói:

"Còn có điểm thứ ba."

Tráng hán làm bộ rửa tai cung kính nghe.

Thanh niên chậm rãi nói:

"Trong phủ nha, thiếu một chút thuốc."

Lý Quan Nhất cưỡi tuấn mã cao lớn, nhìn bách tính xung quanh, thản nhiên nói: "Bọn ta hộ vệ muôn dân, nếu không có bọn ta, làm sao dân chúng có được an cư lạc nghiệp?"

"Mượn tạm dùng một chút thôi."

"Vừa hay có dịp này, khỏi phải kiếm cớ khác lấy thuốc, xem như bớt việc cho ngươi và ta. Mấy tên tiểu dân gây chuyện kia, có thể cho ta dùng, cũng coi như xuất lực vì quốc gia, cùng hưởng vinh quang mới phải."

...

"Ôi chao, đau quá!"

"A —— Nhẹ chút, nhẹ chút..."

"Đau quá đi..."

Hồi Xuân Đường lại vang lên tiếng kêu rên, kẻ thu dọn thuốc men, người đỡ ba vị võ sư dậy. Trần lão đại phu nâng Lý Quan Nhất lên, nhìn vết thương tím bầm sau lưng thiếu niên, thở dài nói:

"Ngươi té cũng nặng, may là không bị thương phế phủ, vạn hạnh."

"Ta kê cho ngươi ít thuốc, về nhà bôi lên, có thể khỏi nhanh hơn chút."

Lý Quan Nhất đau đến mức nghiến răng trợn mắt, ngược lại chọc cho Trần lão cười.

Ý cười trên mặt lão đại phu biến mất, nhìn ra ngoài nói:

"Khí thế hung hăng thật, e là hắn quán trong thành đều bị chúng đạp cho tan hoang. Chẳng biết lại bày trò gì, lại đến nữa rồi."

Lý Quan Nhất nói:

"Dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta."

Lão đại phu thở dài:

"Cũng phải, đám Đề Kỵ này luôn hoành hành bá đạo như vậy. Ngươi xem đống dược liệu này, không phải dưỡng khí thì là dưỡng thần, lần này e là không phải vì đào phạm gì, mà là bọn chúng tu hành thiếu thuốc, đến cắn xé một miếng trên người chúng ta."

Lý Quan Nhất nhận thuốc từ tay đại phu, thấp giọng nói:

"Trần lão, có rất nhiều người tai to mặt lớn."

Lão nhân ngừng lời, cho thiếu niên thêm chút thuốc bổ, vỗ vai hắn rồi tự đi làm việc.

Khách nhân của Hồi Xuân Đường đều đã tản đi, không khí trong tiệm u ám. Lý Quan Nhất bị thương, sớm trở về nhà. Trên đường về mua một con gà quay, một vò rượu ngon, mấy cái bánh bao, chậm rãi bước. Nhà hắn ở khá hẻo lánh, thuận đường rẽ vào một con đường nhỏ vắng vẻ, càng đi chỉ còn mỗi mình hắn.

Phía trước có một ngôi miếu Sơn Thần đổ nát.

Hắn dừng bước.

Ngay ngực Lý Quan Nhất, Thanh Đồng Đỉnh hơi nóng lên.

Ngọc dịch bên trong lạc ấn Thanh Đồng Đỉnh chậm rãi tích tụ, cảm giác lạnh buốt của độc tố lại lần nữa bị đẩy lùi, thay vào đó là sức sống mạnh mẽ. Thanh Đồng Đỉnh hơi lóe sáng, một luồng khí tức chảy vào hai mắt, giúp hắn có thể trực tiếp dùng mắt thường nhìn thấy một số tồn tại đặc thù.

Hắn ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên lưu quang màu xanh nhạt. Trong tầm mắt, một sinh vật vượt ra khỏi lẽ thường chậm rãi xoay quanh trên không Sơn Thần Điện.

Lân giáp màu đỏ lưu chuyển ánh sáng ráng mây, yên tĩnh nghỉ lại, ráng mây tựa như mây mù nối liền với chân trời. Sau lưng là thành trì nguy nga, là thư sinh cưỡi ngựa ngắm hoa, là mỹ nhân thẹn thùng e lệ, là vó ngựa tí tách trên đường cổ, là lão đại phu rung đùi đắc ý cùng đám trẻ con chạy trốn vui đùa.

Tất cả đều như ẩn hiện dưới thân con vật này.

Tồn tại khổng lồ như thế, lại an tường nhắm mắt, chẳng thèm nhìn thiếu niên nho nhỏ trước thần điện.

Long.

Lý Quan Nhất định thần, cảm nhận dấu ấn Thanh Đồng đỉnh dần dần tích súc ngọc dịch.

Cúi đầu xuống, không để ý đến con rồng này, chỉ bước vào Sơn Thần Điện hoang tàn vắng vẻ.

Trong thần điện đổ nát, hắn ngẩng đầu, ánh mắt thành thạo nhìn vào vị trí khó phát hiện ở góc khuất.

Nơi đó có một tên ăn mày đang ngồi.

Hắn có vóc người cao lớn tuyệt đối không phải là khất cái bình thường, trên hắn phục cũ nát đầy vết bẩn, một đôi mắt nhắm nghiền, lông mày rậm rạp, sống lưng thẳng tắp, bàn tay thô to đặt trên đầu gối, râu tóc bay bay trong gió. Hắn an tĩnh ung dung ngồi đó, như mãnh hổ ẩn mình trong bóng đêm.

Giống hệt những kẻ treo trên Hồi Xuân Đường.

Phần đuôi của cự long màu đỏ tràn ngập cả tòa thần điện xoay quanh hai đầu gối nam nhân này, thân thể cự long càng về phía đuôi càng trở nên trong suốt, rõ ràng trong mắt Lý Quan Nhất, như thần như ma.

Cự long đỏ rực như thần này vốn không phải tồn tại chân thật.

Duy chỉ có Lý Quan Nhất, mượn dùng năng lực của Thanh Đồng Đỉnh, mới có thể nhìn thấy đôi chút.

Mà mãi đến một tháng trước gặp nam nhân này, Thanh Đồng Đỉnh trên người Lý Quan Nhất im lìm mười năm mới bắt đầu hiện ra chỗ kỳ dị, kịch độc thường xuyên hành hạ hắn bị áp chế, lại có thêm năng lực đồng thuật đặc thù, nhìn thấy cự long này.

Một bên là kịch độc quấn thân chẳng sống được bao lâu, một bên là Thanh Đồng dị tượng áp chế kịch độc, Lý Quan Nhất tự nhiên muốn nắm lấy cơ hội này.

Bạn đang đọc Thái Bình Lệnh (Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bloodtype
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.