Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Dịch Đầy

Phiên bản Dịch · 999 chữ

Chương 17. Ngọc Dịch Đầy

Việt Thiên Phong động.

Xoay người, vặn eo.

Tung nắm đấm.

Oanh!!

Theo vô số giọt nước bốc hơi hóa thành mây mù, trong năm ngón tay Việt Thiên Phong bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa ngút trời, như hỏa diễm gào thét nuốt chửng cả màn sương mù. Chợt hiện trước mắt Lý Quan Nhất, một con thần long màu đỏ rực gầm lên giận dữ, thuận thế đánh ra một quyền.

Toàn bộ Sơn Thần Điện, cùng với sườn núi nhỏ, cả thi thể của những kẻ truy sát bên trong.

Trong nháy mắt, hóa thành tro bụi!

Mịt mù, tán loạn, Lý Quan Nhất chậm rãi vươn tay, ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời trong vắt, ánh trăng đã xuất hiện. Một quyền kia đã đánh tan màn mưa đêm, chỉ còn trường long màu đỏ gào thét xoay quanh, mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, con rồng vờn quanh bên cạnh Việt Thiên Phong, như thần như ma phụ trợ cho hắn.

Việt Thiên Phong chậm rãi vươn tay, Thần Long màu đỏ cũng xoay quanh trên đó, tiến đến gần Lý Quan Nhất, như muốn cắn nuốt lấy hắn.

Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gõ lên đỉnh đầu Lý Quan Nhất một cái, khiến thiếu niên bừng tỉnh.

Đây chính là lực lượng của cường giả dù đã trọng thương sao?

Lý Quan Nhất nhìn Xích Long hỏa diễm xua tan mưa đêm, đáy mắt phản chiếu ánh lửa, vô thức siết chặt nắm tay. Dùng sức quá mức, thậm chí còn cảm giác được trái tim đang đập kịch liệt.

Mà khi bàn tay Việt Thiên Phong đặt lên đỉnh đầu, ngọc dịch Thanh Đồng Đỉnh trong cơ thể Lý Quan Nhất lại bắt đầu tăng trưởng.

Mà tại thời điểm trường long màu đỏ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến mất.

Ngọc dịch Thanh Đồng đỉnh nơi ngực, triệt để viên mãn.

Trong bóng đêm nồng đậm, Thần Long màu đỏ duỗi thẳng thân thể, xoay quanh hư không gầm nhẹ, ánh lửa màu đỏ chảy xuôi chân trời, chiếu sáng màn đêm. Trong Quan Dực thành, các vị đại thần tâm phúc của hoàng đế Trần quốc nhìn chằm chằm vào bóng đêm, dưới ánh lửa, sắc mặt đều tái nhợt.

Bọn họ đứng im như phỗng, giống như những con rối đã chết.

Lân giáp màu đỏ tản ra, tựa như lá phong rơi rụng dưới ánh mặt trời mùa thu, lưu hỏa vu thiên.

Việt Thiên Phong vỗ vỗ đầu Lý Quan Nhất, cười nói:

"Ừm, đây gọi là hủy thi diệt tích."

"Là thủ đoạn mà quân sư Gia Cát Anh Công thích nhất, giết người đoạt của hủy thi diệt tích, phải xử lý sạch sẽ, không được bỏ sót một ai. Ta am hiểu nhất là dùng xẻng đào đất chôn xác, công pháp đan dược giả chết trong giang hồ nhiều vô số kể, đâm tim cũng có thể sống lại, thiêu thành tro bụi mới đáng tin cậy."

"Đúng rồi, những thứ này cho ngươi."

Việt Thiên Phong tháo xuống một cái túi ném cho Lý Quan Nhất.

Lý Quan Nhất mở túi ra, bên trong là những quả cầu hai màu vàng bạc.

Việt Thiên Phong đắc ý nói:

"Kỵ binh Dạ Trì hành sự không mang theo vàng bạc, nhưng phòng ngừa một số tình huống đặc biệt, bên trong chuôi đao có một cơ quan, mở ra sẽ thấy một lượng vàng, trang sức bạc trên vỏ đao đều làm bằng bạc trắng."

"Đây là phần của ngươi, đồng phạm."

Lý Quan Nhất nói:

"Nhưng ta đâu có làm gì."

Việt Thiên Phong nhìn hắn, nhếch miệng cười, đáp:

"Chẳng cần biết có làm hay không, theo ý ta, đồng phạm có nghĩa là ngươi ta cùng gánh vác hiểm nguy, đã vậy thì phải chia đều lợi ích, nào có chuyện cùng chịu nguy hiểm mà lợi lộc lại chẳng được chia phần! Cái này nào phải đồng phạm, ha ha ha."

"Nhưng số vàng này lẫn vào cả Xích Tinh, giá trị hơn hẳn vàng thường; bạc lại quá tinh khiết, ngươi thân phận thấp kém e là dùng có ngày gặp họa. Nay đám kỵ binh Dạ Trì gặp chuyện, chi bằng ngươi tìm nơi nào đó chôn xuống, đợi vài năm sau đào lên, vậy là đủ ngươi tiêu pha cả đời rồi."

"Bao cổ tay này chỉ dùng được một lần, sau đó phải vứt đi, tránh rước họa vào thân."

"Khí tức nơi đây đã bị ta xóa sạch, hãy dẫn đám mật thám kia đến nơi khác, ngươi cũng mau chóng rời khỏi đây đi."

Việt Thiên Phong xoay người phất tay áo, cất bước rời đi.

Lời còn chưa dứt, bóng dáng Việt Thiên Phong đã biến mất khỏi tầm mắt Lý Quan Nhất.

Vừa rồi còn náo nhiệt huyên náo, chớp mắt đã trở nên tĩnh lặng như tờ.

Lý Quan Nhất thu hồi tầm mắt, nhìn số vàng trong tay áo.

Năm lượng vàng bị Việt Thiên Phong dùng nội lực hóa thành một viên châu tròn, năm lượng vàng... Giá vàng khi cao khi thấp, lúc rẻ nhất một lượng vàng đổi được tám lượng bạc trắng, lúc đắt nhất có thể đổi được hai mươi lượng, nhưng nhìn chung vẫn duy trì ở mức mười đến mười ba lượng bạc.

Ngoài vàng ra, còn có hơn ba mươi lượng bạc, nặng trịch.

Số bạc này ước chừng có thể đổi được hơn sáu mươi quan tiền, tương đương với sáu năm làm việc không ăn không uống của Lý Quan Nhất.

Đáy mắt thiếu niên thoáng hiện lên tia nóng bỏng, sau đó lại dâng lên một nỗi xót xa khó hiểu.

Tiền công sáu năm trời, vậy mà chỉ trong một đêm đã tiêu tan hết!

"Phát tài nhanh thật đấy, đáng tiếc lại không thể dùng."

Bạn đang đọc Thái Bình Lệnh (Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bloodtype
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.