Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang Nghênh Ngươi Nới Chốn Giang Hồ Loạn Thế

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Chương 14. Hoang Nghênh Ngươi Nới Chốn Giang Hồ Loạn Thế

Thân thể Lý Quan Nhất dưới dòng nước nóng thúc đẩy đột nhiên khẽ động, tránh được mật thám liều chết ôm lấy, đồng thời hai tay nắm chuôi đao, đột nhiên quét ngang một cái, bộc phát toàn bộ lực lượng. Một dòng nước nóng này bùng nổ cực kỳ mãnh liệt, gần như điều động cơ bắp cùng gân mạch toàn thân, lưỡi đao hẹp dài chém rách máu thịt, mang theo màu máu cùng màu xanh lục một lần nữa xuất hiện ở dưới bóng đêm.

Đi theo tiếng hét to của Việt Thiên Phong, nói rõ tên một chiêu này:

"Sát giá!"

Mật thám biết, mình không phải thua bởi thiếu niên này. Sau lưng đứa nhỏ tập võ ngày đầu tiên hôm nay, rõ ràng là mãnh tướng cái thế tung hoành sa trường mười mấy năm. Hắn bất chấp mọi giá đột nhiên gầm lên, ngắn ngủi nội khí trong bạo phát, một quyền đánh ra, muốn nện lên mặt Lý Quan Nhất.

Còn Lý Quan Nhất đột nhiên rút lui, thu đao về đã muộn, lại cầm chuôi đao từ dưới lên, như cầm trường thương, đâm thằng vào cổ tay hắn.

"Thôi Sơn!"

Sau đó rút lui, lưỡi đao chống xuống mặt đất, nội lực toàn thân đột nhiên xao động, chân lực bá đạo của Việt Thiên Phong lưu lại nhanh chóng chảy xuôi, chợt điều động gân mạch, cơ bắp toàn thân, trong nháy mắt hàn mang bộc phát, lưỡi đao như sương tuyết lao lên, lại là dùng phương thức đẩy mạnh, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách.

Xoay người, hai tay nắm chuôi đao, giơ trường đao hẹp dài lên cao.

Mượn thế xoay người này, giống như trăng khuyết, bỏ qua phòng ngự, bỏ qua thân pháp, chân phải tiến lên trước một bước, lấy thế quyền pháp chấn cước, thân thể vọt tới trước giống như mất trọng lượng, tất cả mọi thứ đè ở trên lưỡi đao này, đột nhiên phách trảm xuống.

"Sát chiêu, Trảm Thiên Lang!"

Một đạo lưu quang sáng lạn này bổ ra huyết nhục mật thám, trở thành lưu quang cuối cùng trong đáy mắt hắn, cũng chém ra sương mù mười năm trong lòng Lý Quan Nhất.

Leng keng.

Lưỡi đao chống xuống mặt đất, một đao này dùng sức quá mạnh, vậy mà chém vào đến trong bùn đất đêm mưa. Lý Quan Nhất há miệng thở dốc trong nước mưa, chậm rãi buông lỏng ra. Chân lực của Việt Thiên Phong trong cơ thể đã tan hết, ấn tượng về bộ đao pháp kia lại lưu lại trong trí nhớ cơ bắp, giống như đã tập luyện một đường đao pháp này rất lâu.

Mà trong kinh mạch, nội lực vậy mà đã tự thành tuần hoàn, chậm rãi chảy xuôi.

Thể lực của Lý Quan Nhất vậy mà lại khôi phục với một tốc độ kinh người, so với lúc kéo thi thể còn tốt hơn rất nhiều. Hắn cúi đầu, nắm tay phải, cảm nhận được một luồng nhiệt lưu, sau đó nhìn mật thám Trần quốc toàn thân đầy vết đao kia, kẻ thù của mình, kẻ thù ác mộng trong mười năm qua.

Trong lúc nhất thời hoảng hốt, hắn tựa hồ rốt cục có một loại cảm giác chân chạm đất vững chắc.

Cho dù là lấy tâm tính của hắn, đều có một loại cảm giác muốn rống to khóc lớn.

"Làm không tệ."

Đột nhiên, một bàn tay to đặt lên đỉnh đầu Lý Quan Nhất xoa xoa, Việt Thiên Phong cúi người xuống, cánh tay phải của gã như vượn nhẹ nhàng duỗi ra. Gã nhấc tên mật thám Lý Quan Nhất vừa đánh ngã kia lên, nhếch miệng cười một tiếng, nắm lấy đầu tên mật thám kia rồi đột nhiên hung hăng đâm thẳng xuống trường đao cắm trên mặt đất.

Đao minh kịch liệt.

Sống đao hẹp dài, nhưng cũng chặt đứt cổ mật thám.

Tiện tay ném đi.

Một cái đầu, máu tươi ngút trời.

Khắp nơi tràn ngập sát khí tanh khí!

Đại hán này xoa tóc thiếu niên, nhếch miệng cười, nói:

"Tiểu tử."

"Hoan nghênh ngươi tới chốn giang hồ loạn thế này!"

Lý Quan Nhất nhìn mật thám Dạ Trì chết không nhắm mắt, vẫn vô thức há mồm thở dốc. Đây là phản ứng bản năng của cơ thể, Việt Thiên Phong vỗ vỗ lưng y, khuyên bảo:

"Ngồi xuống đả tọa đi, ta dùng chân lực Xích Long đả thông kinh mạch khiếu huyệt cho ngươi, lưu lại khí tức."

"Nhưng đây vẫn là ngoại lực tương trợ, không phải của chính ngươi."

"Nếu như ngươi không dụng tâm, qua vài ngày nữa sẽ quên mất."

"Hãy thu liễm tâm thần, đem tuần hoàn của luồng nội khí này ghi nhớ kỹ, đó mới là thật sự học được."

Lý Quan Nhất gật đầu nhẹ, đi vào trong Sơn Thần điện, khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm hướng lên trời, hai mắt khép kín, thu liễm tâm thần, thổ nạp, chậm rãi thúc giục dòng nhiệt trong cơ thể hội tụ lưu động. Tuy hắn toàn thân ướt đẫm như tắm mưa đêm, nhưng thần thái lại sáng láng, nhiệt khí lưu chuyển quanh thân gân mạch, ấm áp dễ chịu.

Việt Thiên Phong bèn thuận thế đi lục lọi đồ vật trên người tên mật thám kia, nhìn thấy một vật, thần sắc ngưng lại.

Lý Quan Nhất nhắm mắt ngưng thần, thôi động khí cơ, không ngừng cường hóa ấn tượng của thân thể, cho đến khi luồng khí tức này vận chuyển thành bản năng.

Dưới trạng thái này, cảm ứng của hắn đối với thân thể dần dần tăng cường.

Từ từ, Lý Quan Nhất có thể cảm giác được, khi nội khí của mình chảy qua ngực sẽ đột nhiên chậm chạp hơn rất nhiều, nội khí ấm áp cũng mơ hồ mang theo một tia âm lãnh, phải mất mấy hơi thở sau mới có thể khôi phục, trong lòng hắn minh bạch, đây chỉ e chính là kịch độc trong cơ thể mình.

Bạn đang đọc Thái Bình Lệnh (Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bloodtype
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.