Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Ất Kim Kiều Đăng Thiên Thê

Phiên bản Dịch · 1461 chữ

Chương 77: Thái Ất Kim Kiều Đăng Thiên Thê

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Nếu ngươi không cố gắng, ngươi sẽ chết. Nếu chết, ngươi sẽ chết một cách thật sự, chết luôn trong thế giới hiện thực, không quay về được nữa.”

“Nếu không chết, ngươi sẽ trầm mê trong chư thiên Hư Ám, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, thật ra cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.”

“Bởi vì đến thời hạn, các ngươi sẽ tự động rời khỏi thế giới chư thiên Hư Ám quay về đây.”

“Pháp bảo cửu giai Thái Ất Kim Kiều cũng không dễ dàng sử dụng như vậy. Một người cả đời chỉ có một cơ hội. Nếu không đạt được thẻ bài kỳ tích, cái giá phải trả sẽ rất lớn.”

“Ngươi sẽ mất đi thiên phú của ngươi, đồng thời tuổi thọ của ngươi cũng chỉ còn lại hai mươi năm.”

“Những gì mà ngươi đã trải qua ở chư thiên HƯ ám, không đạt được thẻ bài kỳ tích, tất cả đều là giả, là hư ảo.”

“Nếu ngươi đạt được thẻ bài kỳ tích, ngươi không cần phải trả giá đắt, hơn nữa ngươi còn có tư cách gia nhập Thái Ất Tông chúng ta, gia nhập ngoại môn Thái Ất Tông.”

“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải thông qua thí luyện ngoại môn.”

“Đúng rồi, Lâm Hiểu Nguyệt mà ta nhắc đến trước đó, thực lực quá yếu, cuối cùng cũng đã chết bên trong thí luyện ngoại môn.”

“Ngoài ra, có một số người gian lận mang theo thẻ bài kỳ tích vào trong. Nhưng không sao, chỉ cần thẻ bài của ngươi không phải lấy được từ những lần Đăng Thiên Thê trước, tài phú cũng được xem là một trong những thực lực, cũng xem như quá quan.”

Nghe xong, mọi người không khỏi xôn xao. Đăng Thiên Thê lại công khai ủng hộ gian lận, quá vô sỉ rồi.

Nhưng thẻ bài kỳ tích, ngoại trừ Diệp Giang Xuyên, có mấy ai có được chứ?

Nhạc Thạch Khê không quan tâm mọi người hô cái gì, tiếp tục nói:

“Nhưng các ngươi đã đến đây rồi, cũng không phải do các ngươi lựa chọn được nữa. Sinh tử do mệnh, các ngươi nhất định phải Đăng Thiên Thê.”

Đột nhiên có người hô to: “Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

Chính là Thiết Chân.

Nghe hắn ta hô, không ít học tử cũng hô lên.

“Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

Từng tiếng hô to giống như phản đối lời nói của Nhạc Thạch Khê.

Nhạc Thạch Khê cười ha hả: “Tốt, tốt.”

“Mọi người cứ phát huy như thế, nhanh chóng Đăng Thiên Thê, mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

“Một câu sau cùng, nhớ kỹ, phải dũng cảm.”

“Chúc các ngươi may mắn.”

Nói xong, hắn ta biến mất.

Bên trong cơ thể mọi người đều tản ra một luồng quang hoa, chính là Thái Ất Hồn Tinh đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Mọi người chờ đợi. Diệp Giang Xuyên khẽ cắn môi, gọi quán rượu ra bán hết linh thực, phù lục. Ngay cả linh thạch cũng đổi luôn.

Nếu có thể gom đủ một trăm kim tinh, hắn có thể mua thêm một thẻ bài kỳ tích, gia tăng thêm ba bảo hiểm.

Nhưng bán hết tất cả, gom lại cũng chỉ có chín mươi sáu kim tiền, còn thiếu bốn cái.

Diệp Giang Xuyên im lặng. Điều này cũng giống như lần trước, có chín mươi sáu đồng, nhưng không có Trần Mộ Tuyết hỗ trợ, cũng không biết nên làm cái gì cho đúng.

Đột nhiên, trước mắt Diệp Giang Xuyên xuất hiện một người, chính là Vương Nhu Nhiên.

Nàng nghiến răng nhìn Diệp Giang Xuyên: “Diệp Giang Xuyên, ta hận ngươi, tỷ tỷ của ngươi, tỷ phu của ngươi, nhưng ta càng hận Trần Mộ Tuyết.”

“Đám người các ngươi ỷ vào gia thế, cao cao tại thượng đùa bỡn nhân sinh của ta, bức bách ta, khi dễ ta.”

“Trần Mộ Tuyết kia, ta thuận theo nàng ta như vậy, nịnh nọt nàng ta như vậy, nàng ta nói trở mặt liền trở mặt.”

“Tất cả mọi thứ đều bởi vì ta không mạnh. Chờ ta Đăng Thiên Thê thành công, gia nhập Thái Ất Tông, ta sẽ báo thù, giết chết các ngươi.”

Diệp Giang Xuyên im lặng: “Ta là kẻ ngu, nghe không hiểu ngươi nói cái gì.”

“Ngươi chờ đó, Diệp Giang Xuyên. Ngươi còn trêu đùa ta, chờ Đăng Thiên Thê xong, ta sẽ giết ngươi.”

Diệp Giang Xuyên vẫn bất động, nhìn Vương Nhu Nhiên một mình gào thét.

Vương Nhu Nhiên gào thét cả nửa ngày rồi rời đi. Thiết Chân cũng xuất hiện trước mặt Diệp Giang Xuyên.

Hắn ta dắt theo một thiếu nữ.

Thiết Chân nhìn Diệp Giang Xuyên: “Diệp Giang Xuyên, đa tạ ngươi. Ngươi đã cho ta dũng khí tham gia Đăng Thiên Thê, để ta thấy được thế giới bên ngoài, không còn là một con ếch xanh ngồi đáy giếng, còn giúp ta tìm được một tình cảm chân thành.”

Diệp Giang Xuyên sững sờ: “Tình cảm chân thành? Trần Mộ Tuyết thì sao?”

“Ngươi đừng nhắc đến ả tiện nhân kia nữa. Đây là Quận chúa Hồng Anh nước Bắc Yến, là tình cảm chân thành của ta.”

“Tiện nhân kia không thể so sánh với Quận chúa được, thân thế cũng không, tu vi cũng không, tướng mạo cũng không, hoàn toàn là phế vật.”

Đây chính là lòng dạ nam nhân, thay đổi bất thường.

Quận chúa Hồng Anh si ngốc nhìn Thiết Chân: “Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

Thiết Chân gật đầu, kiên định nói: “Đúng, mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

Tên nhóc này dựa vào câu nói đó mà dụ dỗ được Quận chúa Hồng Anh nước Bắc Yến.

Diệp Giang Xuyên không còn gì để nói.

Mọi người cứ như thế mà chờ đợi. Rất nhiều người quen biết thì trao đổi lẫn nhau, tất cả mọi người đều lo lắng bất an.

Không ít người tạm biệt nhau. Đến lúc này, chỉ sợ là thiên nhân vĩnh cách.

Quang hoa trên người càng lúc càng nhiều, đột nhiên tất cả mọi người giống như trôi nổi lên.

Hồn thể tách rời.

Hồn phách dưới sự bảo vệ của Thái Ất Hồn Tinh, tự động rời khỏi cơ thể, biến thành một hồn thể.

Diệp Giang Xuyên vội vàng cảm nhận. Thẻ bài kỳ tích Côn Luân Thổ, La Sát Mật Ngôn vẫn còn bên trong tay phải của hắn, theo hồn mà động.

Rất tốt. Đăng Thiên Thê đã được đảm bảo.

Dưới Truy Bản Tố Nguyên, Diệp Giang Xuyên phát hiện cách đó không xa cũng có người có thẻ bài kỳ tích.

Có thể là do trạng thái hồn thể, thẻ bài tự động xuất hiện.

Hình như gian lận không chỉ có một mình hắn.

Hắn lại cảm nhận tay trái, hai bàn cờ vẫn còn, bốn người cá cũng đáp lại.

Rất tốt. Đăng Thiên Thê lại càng được bảo hộ.

Hắn đang định cảm ứng thêm, đột nhiên toàn bộ bàn cờ hỗn độn đều biến đổi, giống như hóa thành một kim kiều to lớn.

Một bên kim kiều, rất nhiều ngôi sao xuất hiện trong hư không.

Thì ra, bàn cờ hỗn độn này chính là pháp bảo Thái Ất Kim Kiều cửu giai.

Trăm vạn hồn phách bay lên, nhập vào bên trong kim kiều.

Nói là kim kiều, chi bằng nói đại pháo thì đúng hơn.

Oành! Diệp Giang Xuyên có cảm giác hắn bị bắn ra ngoài, bắn thẳng vào vũ trụ hư không.

Nhìn thoáng qua, cơ thể của hắn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của một sức mạnh vĩ đại, Diệp Giang Xuyên bay vút lên trời, rời khỏi Thái Ất Thiên.

Đang bay vút, hắn đột nhiên nhìn thấy một biển ánh sáng ở phía trước.

Không hiểu bên trong có thứ gì đó đang thu hút lấy hắn. Từ một nơi sâu xa, Diệp Giang Xuyên nhìn thấy vô số điểm sáng lấp lóe.

Giống như ngân hà sáng chói, do quang mang vô cùng vô tận tạo thành.

Mỗi một quang mang giống như một đại lục, chính là một chư thiên Hư Ám.

Đột nhiên, một điểm sáng phóng to, đảo mắt hóa thành một đại địa hút lấy Diệp Giang Xuyên. Hắn đã rơi xuống phía trên đại địa này.

Bạn đang đọc Thái Ất (Dịch) của Vụ Ngoại Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.