Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Ất Thiên

Phiên bản Dịch · 1443 chữ

Chương 28: Thái Ất Thiên

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Dưới sự tấn công của tinh thần trùng kích, Diệp Giang Xuyên lăn một vòng, cơ thể biến hóa một cách quỷ dị, tránh được sóng trùng kích, một thương nhanh chóng đâm ra.

Chiêu thức giống nhau, Diệp Giang Xuyên đã có phương pháp đối kháng.

Một thương lóe lên, đâm thẳng vào mắt trái Ám Lân Tiên Tri, trong nháy mắt cắm sâu vào não.

Ám Lân Tiên Tri muốn tránh né, đáng tiếc, ông ta đã quá già, cơ thể phản ứng không kịp, lập tức bị đâm xuyên qua mắt, phập một tiếng, xuyên qua não.

Sau khi đâm ra một thương, Diệp Giang Xuyên lập tức tránh đi. Ám Lân Tiên Tri giãy dụa mấy lần, thủy khí lăn lộn trên người, khí tức thay đổi, sau đó ngã xuống mà chết.

Nhìn Ám Lân Tiên Tri, Diệp Giang Xuyên mỉm cười.

Chết thật rồi, hắn có thể mang ra khỏi bàn cờ.

Diệp Giang Xuyên mang thi thể Ám Lân Tiên Tri ra khỏi bàn cờ, tiến vào quán rượu.

Ám Lân Tiên Tri khiến Diệp Giang Xuyên vui mừng quá đỗi, cũng không rẻ tiền như những người cá lúc trước. Hắn bán được hơn tám văn tiền kim tinh.

Nhìn số tiền hai mươi tám kim tinh, Diệp Giang Xuyên vô cùng cao hứng.

Hắn rất nhanh sẽ gom đủ một trăm văn tiền kim tinh, cũng không cần đợi đến tết mới đủ tiền mua một thẻ bài mới.

Một đêm qua đi. Sáng hôm sau, một tiếng rống truyền đến vang vọng bốn phía.

Đây là tiếng rống của Diệp Nhược Thủy. Lão cha đến đây, hoàn toàn như hai người khác nhau.

Mới sáng sớm, ông đã ra ngoài gầm rú, âm thanh giống như sét đánh.

Diệp Giang Xuyên ăn sáng xong, Diệp Nhược Thủy gọi hắn đến.

Nhìn con trai, Diệp Nhược Thủy nói:

“Giang Xuyên, nào, hô với cha đi.”

Diệp Giang Xuyên cũng hô lên.

“Ọe ọe ọe…”

“Giang Xuyên, thôi được rồi, con đừng hô nữa. Con không có thiên phú này.”

“Giang Xuyên, ta thấy con có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu hết. Trước kia ta không có dạy bảo con, hôm nay ta sẽ giảng giải cho con biết.”

“Con có biết Bạch Kỳ Hương chúng ta rộng lớn bao nhiêu không?”

Diệp Giang Xuyên suy nghĩ một chút liền đáp: “Cha, trên đường cha đã nói qua một lần, gồm có một hương sáu thôn bảy đồn mười tám dã.”

Diệp Nhược Thủy mỉm cười: “Đúng, ta đã nói qua, con còn nhớ rất kỹ, ta rất vui.”

“Tiểu thế giới Bạch Kỳ Hương là một nơi vô linh, có hình bầu dục, dài bốn trăm mười bảy dặm, rộng một trăm ba mươi hai dặm, năm núi ba sông hai cánh đồng, tạo thành một hương sáu thôn bảy đồn mười tám dã, với tám vạn năm ngàn tám trăm người sinh sống.”

“Vịnh nước cạn là một trong mười tám dã của Bạch Kỳ Hương. Bạch Kỳ Hương chúng ta là một trong ba thành bốn huyện hai mươi mốt hương của thành Thiết Lĩnh, tạo thành một kết nối với ba sạn đạo Ất Mộc. Con có biết thành Thiết Lĩnh không?”

Diệp Giang Xuyên có biết một chút. Nhờ đạt được Đạo Kỳ Hỗn Độn, hắn cũng có được một chút kiến thức.

Hắn đáp: “Con cũng biết một chút. Ba ngàn bảy trăm năm trước, Băng Giám Lão Tổ Thái Hư Phủ Thái Ất Tông diệt cự nhân sơn lĩnh, mở giới thành Thiết Lĩnh. Đệ tử dưới tay ông ấy là Cung, Triệu, Vương, Thiết, Diệp đã lập được đại công.”

“Lão tổ đã ban thưởng thành Thiết Lĩnh cho năm đệ tử của mình đóng giữ, đồng thời ban cho năm pháp bảo Đạo Kỳ Hỗn Độn.”

“Nông Tài Cung, Lâm Gian Triệu, Mục Dã Vương, Phú Ông Thiết, Ngư Hải Diệp. Diệp gia chúng ta chính là Ngư Hải Diệp.”

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Đúng vậy. Năm nhà trấn thủ thành Thiết Lĩnh, sau đó tiếp tục mở giới, thành lập ba thành bốn huyện hai mươi mốt hương, có thể chứa đựng hai trăm sáu mươi lăm vạn bảy ngàn tám trăm người sinh sống.”

“Ba ngàn một trăm ba mươi hai năm trước, tiên tổ Ngư Hải Diệp khai tịch Bạch Kỳ Hương, là quận Liêu Viễn nằm phía trên thành Thiết Lĩnh. Năm thị bảy thành tám quách hợp thành quận Liêu Viễn. Ba mươi mốt quận hợp thành nước Bắc Yến, sau đó mười bảy quốc gia hợp thành vực Hoa Dương. Tám mươi chín vực Hoa Dương chính là Thái Ất Thiên.”

Diệp Giang Xuyên nghe đến há hốc miệng, nhịn không được liền hỏi: “Thái Ất Thiên? Lớn như vậy sao? Đây chính là toàn bộ thiên hạ rồi?”

Diệp Nhược Thủy lắc đầu: “Thiên hạ nào đơn giản như con đã nghĩ? Đây chỉ là Thái Ất Thiên của chúng ta.”

“Bên ngoài Thái Ất Thiên, nghe nói phía Bắc là Băng Tuyết Thần Cung Đại Tuyết Sơn, phía Nam là Ngũ Độc Nguyên Ngũ Độc Giáo quản lý, phía Tây cũng có thế lực lớn, không hề thua kém Thái Ất Thiên chúng ta.”

“Năm đại thế lực hợp lại tạo thành địa vực Huyền Thiên. Nghe nói địa vực như vậy có đến hơn trăm cái. Đây chính là thiên hạ do Nhân tộc chúng ta chiếm cứ.”

Hô hấp Diệp Giang Xuyên không khỏi mạnh lên. Nghĩ không ra, thế giới này lại to lớn đến như thế.

Diệp Nhược Thủy nói tiếp:

“Theo truyền thuyết, ngàn vạn năm trước, thiên hạ không phải như vậy.”

“Nó chính là trời tròn đất vuông, vũ trụ thương không, là một thế giới đại thiên, văn minh cực kỳ hưng thịnh. Về sau, thiên địa đại kiếp, thế giới thương khung chúng ta và một thế giới đại thiên đụng nhau, thiên địa lặp đi lặp lại, càn khôn sụp đổ, ngũ hành tái tạo, tứ tượng trọng lập, tất cả mọi thứ đều thay đổi.”

“Đến lúc này, không còn trời tròn đất vuông nữa. Đại thế giới đã biến thành vô số thế giới với ngàn vạn diện mạo khác nhau.”

“Dù sao nó cũng chỉ là lời đồn, chi tiết cụ thể, không tiến vào Thái Ất Thiên, không thành đệ tử Thái Ất, hoàn toàn không thể biết được chi tiết.”

Diệp Giang Xuyên gãi đầu, nhịn không được liền hỏi:

“Cha, Thái Ất Thiên là cái gì vậy?”

Diệp Nhược Thủy cười khổ: “Thái Ất Thiên chính là trời. Tên đầy đủ của Thái Ất Thiên chính là Đại Đạo Chí Cao Vạn Khí Vạn Vật Thiên Mệnh Thái Ất Tông, còn được gọi là Thiên Mệnh Thái Ất Tông, một trong chín thái của thiên hạ.”

“Tất cả những gì của chúng ta bây giờ đều là của Thái Ất Thiên. Lịch của chúng ta là lịch Thái Ất. Chúng ta có thể sống là nhờ có Thái Ất Thiên bảo vệ. Nhân sinh của chúng ta là do Thái Ất Thiên quyết định.”

Diệp Giang Xuyên khó mà tin được: “Đều do Thái Ất Thiên quyết định?”

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Đúng vậy.”

Ông nói tiếp: “Con có phát hiện ra hay không, ngày đầu tiên mỗi tháng, Diệp gia chúng ta đều ăn cháo linh mễ, mỗi tháng lương bổng của ta, quần áo, tấn thiết thương, tất cả những thứ mà con tiếp xúc, từ nhỏ đến lớn, có cái nào do Diệp gia Bạch Kỳ Hương chúng ta sinh ra không?”

Diệp Giang Xuyên cẩn thận nhớ lại, Diệp gia ngoại trừ một điểm trồng trọt, còn lại thì không có bất kỳ một sản nghiệp nào, lương thực không đủ ăn mấy tháng. Hắn lắc đầu:

“Đúng là không có thứ nào do Diệp gia Bạch Kỳ Hương chúng ta làm ra.”

“Đúng vậy, tất cả đều do Thái Ất Thiên phân phát, bao gồm mẹ của con, mấy lão bà khác, và ba di nương ở đây.”

Diệp Giang Xuyên sững sờ: “Mẫu thân cũng là được phân phát? Tất cả mọi người?”

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Đúng vậy, là tất cả mọi người.”

“Thái Ất Thiên tốt như vậy sao? Ban cho vợ, cho thức ăn, có cái gì là không phải phát không?”

Diệp Nhược Thủy cười khổ: “Phát là phát, nhưng cũng không phải cho không. Tất cả quà tặng vận mệnh đều được ghi rõ giá đằng sau lưng.”

Bạn đang đọc Thái Ất (Dịch) của Vụ Ngoại Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.