Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch người cá

Phiên bản Dịch · 1314 chữ

Chương 22: Thu hoạch người cá

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Diệp Giang Xuyên cũng không vội. Bảo vật tổ tiên lưu truyền xuống, tất nhiên sẽ có giá trị, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết cách thu hoạch được cá.

Đến lúc này, hồ nước đã bị hắn thu lấy Đạo Kỳ Hỗn Độn, sẽ không còn sinh ra linh khí, đúng là có chút đáng tiếc.

Từ đây, hắn không cần ngồi xổm bên cạnh hồ nước nữa.

Thu bàn cờ xong, đảo mắt đã qua ba ngày nữa. Ba ngày này, bất luận Diệp Giang Xuyên nghiên cứu đến cỡ nào, nhỏ máu, tưới nước, trải cát, bàn cờ cũng không có bất kỳ thay đổi. Cái gọi là thu hoạch cá hoàn toàn không có.

Cũng không còn cách nào, hắn tiếp tục chờ đợi, cũng không nóng vội.

Rốt cuộc một ngày nọ, mùng bảy tháng tám, giữa trưa, trời tối đen như mực, sau đó trời bắt đầu mưa. Mưa mất một ngày, đến nửa đêm mưa mới tạnh.

Tháng tám, trời mưa bình thường, nếu không mưa mới là khác thường.

Mưa tạnh, Diệp Giang Xuyên cũng không để ý, cứ ngủ thật say. Tuy phòng nhỏ nhưng tránh được mưa gió, Diệp Giang Xuyên đã rất thỏa mãn rồi.

Đến ngày hôm sau, rửa mặt xong, khi hắn dùng muối súc miệng, Diệp Giang Xuyên bỗng nhiên sững sờ.

Hắn cảm thấy, bên trong Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp có cá.

Loại cảm giác này rất huyền bí, ngươi có thể cảm ứng được sự tồn tại của cá.

Diệp Giang Xuyên cảm nhận được Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp, lúc này đạo kỳ đã biến thành một không gian cỡ nhỏ.

Không gian này rộng chừng ba trượng, một bên là biển cả vô tận, một bên là dãy núi cao ngất, ở giữa là một bãi cát.

Bãi cát này vô cùng trống trải, ngoại trừ cát ra thì không còn gì khác, mà cũng chỉ có một người cá,

Đúng, là người cá, không phải mỹ nhân ngư, mà là người cá chân chính.

Thân người đầu cá, làn da tản ra màu lam, cái đầu cá to lớn chiếm hết một nửa người.

Cái miệng đỏ tươi, hai con mắt to bằng hai nắm đấm, bằng chiều cao của người bình thường, trên người có vảy, có tay có chân, hai cánh tay hai chân đều có vây cá, ngón tay ngón chân còn mọc màng.

Tộc nhân Diệp gia tròn mười tám tuổi, hoặc luyện thể tầng bảy, nhất định phải rời khỏi Bạch Kỳ Hương ra ngoài tham quân, nhiều khi kẻ địch chính là những người cá này.

Diệp Giang Xuyên cảm nhận được người cá, nhịn không được lại sử dụng Truy Bản Tố Nguyên.

Thời gian dần trôi, cảm ứng truyền đến.

Người cá này thuộc tộc người cá của một thế giới không biết tên, chuyên trồng rong biển, giống nông phu Nhân tộc.

Không biết vì sao hôm qua mưa một trận lớn bị trôi đến đây.

Biển cả, sông núi đều là giả, chỉ có bãi cát nhỏ là thật. Nó bị vây ở đây, đang hôn mê.

Lập tức, Diệp Giang Xuyên hiểu ra được cái gì gọi là Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp. Nhờ vào mưa to, nó sẽ quét sạch người cá của thế giới không biết tên đến đây.

Đây chính là câu cá của Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp, giống như một cần câu cá.

Cá đã câu rồi, có thể bắt lấy hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.

Diệp Giang Xuyên giết người cá này, sau đó đưa thi thể của nó ra khỏi Đạo Kỳ Hỗn Độn, trở thành chiến lợi phẩm của Diệp Giang Xuyên.

Nếu giết không chết, nơi đây có linh khí tưới nhuần, người cá sẽ không chết. Sau ba tháng, nó sẽ tự động biến mất, chẳng biết đi đâu.

Đến lúc này, thu hoạch cá đang ở trước mắt, nhưng có thể lấy được hay không còn phải xem bản lĩnh của Diệp Giang Xuyên.

Diệp Giang Xuyên thở dài một hơi, ép buộc mình không nóng vội.

Nhịn xuống, ổn định, sau đó một kích tất sát.

Thế giới này tàn khốc như thế. Hắn nhất định phải giết chết, cướp đoạt người cá này.

Nhưng hắn không vội, nhất định phải vạn toàn.

Diệp Giang Xuyên cẩn thận quan sát người cá.

“Người cá Khấu tộc, hải thực giả, nặng một trăm hai mươi bảy cân, trên người có vảy, có lực phòng ngự, hai tay hữu lực, đi đứng linh mẫn…”

Diệp Giang Xuyên truy bản tố nguyên phân tích đối phương, yên lặng nghiên cứu. Thối pháp đạp chết quỷ nước hoàn toàn không cách nào đá chết người cá này.

Thân thủ tốt không bằng binh khí tốt.

Nhưng thanh kiếm gỉ trong nhà hắn khẳng định không được rồi. Hắn quyết định đến khố phòng Tam phòng.

Lần này Diệp Giang Xuyên không kinh động gã sai vặt trông coi khố phòng. Hắn sử dụng Ngư Tường Thiển Để lặng yên tiến vào kho vũ khí tận cùng nhất của nhà kho.

Cái gọi là kho vũ khí, bên trong cất giữ các loại vũ khí do Tam phòng Diệp gia quản lý, chuẩn bị khi cần chiến đấu.

Bên ngoài kho vũ khí có hàng rào sắt, không thể tùy tiện đi vào.

Diệp Giang Xuyên thuận theo khe hở hàng rào sắt, nhẹ nhàng khẽ động, sử dụng thân pháp xoay trong Ngư Tường Thiển Để, cơ thể uốn éo như biến hình, giống như nước chảy, trong nháy mắt đã tiến vào bên trong.

Hắn như một con cá tiến vào kho vũ khí.

Sau khi tiến vào trong kho, Diệp Giang Xuyên bắt đầu lựa chọn vũ khí. Kiếm gỉ của hắn khẳng định không dùng được rồi.

Nói là kho vũ khí, thật ra cũng không có bao nhiêu binh khí, chỉ hơn ba mươi cái, có đao, có kiếm, có thương, có thuẫn, còn có ba cây lang nha bổng. Cuối cùng, Diệp Giang Xuyên lựa chọn một thanh tấn thiết thương.

Thương dài bốn thước, đầu thương, thân thương đều được chế tạo từ thép ròng, mũi thương vô cùng sắc bén, thân thương được chế tạo theo phương pháp bí mật, nhẹ nhàng lắc một cái, bền dẻo vô cùng.

Bên trong kho vũ khí, tấn thiết thương được bảo dưỡng rất tốt, cầm trong tay, dũng khí lập tức tăng vọt. Diệp Giang Xuyên gật đầu, chính là nó.

Hắn thuận theo lan can đưa thiết thương ra ngoài, sau đó lặng yên không kinh động gã sai vặt, mang thiết thương quay về phòng.

Trở lại phòng, ổn định bản thân, hết thảy thông thuận, tay phải Diệp Giang Xuyên cầm tấn thiết thương, nhìn về phía bàn cờ Ngư Hải Diệp bên tay trái.

“Tiến vào.”

Diệp Giang Xuyên ra lệnh, trong nháy mắt lóe lên, trước mắt tối sầm, không gian thay đổi.

Nhìn lại, hắn đang ở trên một bờ cát, bên cạnh là biển cả vô tận, núi cao trùng điệp, nguy nga tráng lệ.

Hắn đã tiến vào bàn cờ Ngư Hải Diệp rồi sao?

Ngẩng đầu nhìn lại, hắn cách người cá hai trượng, người cá cũng đang kinh ngạc nhìn hắn.

Khoảng cách như vậy, khi đối mặt, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng người cá, hoàn toàn khác biệt khi đứng bên ngoài quan sát.

Quan sát ở khoảng cách gần, người cá này hung dữ vô cùng, cơ bắp căng đầy, vảy rất cứng, mười ngón tay sáng như tuyết, móng tay sắc như đao, cái miệng đầy máu, răng nanh dữ tợn.

Bạn đang đọc Thái Ất (Dịch) của Vụ Ngoại Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.