Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngư Hải Diệp

Phiên bản Dịch · 1305 chữ

Chương 20: Ngư Hải Diệp

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nhị nương vừa chết, ngày hôm sau đã phát tang, đồng thời cảnh cáo trên dưới, nói Nhị nương chết bệnh, tin tức không được truyền ra ngoài.

Chuyện xấu trong nhà phải giấu.

Đến lúc đó, chuyện đã trôi qua, nhưng Diệp Giang Xuyên không cách nào đến bờ sông tu luyện được nữa.

Cũng may Ngư Tường Thiển Để tự nhiên mà thành. Hắn không cần đến bờ sông tu luyện nữa.

Hắn tiếp tục khai thác cát, tu luyện Di Sơn Hoán Nhạc Quyết. Buổi sáng, hắn thu thập linh khí hạt sương. Không có việc gì, hắn lại ngồi xổm bên hồ nước thu lấy linh khí.

Xẻng sắt bị hỏng, Diệp Giang Xuyên nói là bị mất. Tam phòng lớn như vậy cũng không thiếu một cái xẻng. Gã sai vặt trông coi khố phòng cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể lén lút tính vào hao tổn.

Ăn nhiều cá nướng của Diệp Giang Xuyên như thế, gã sai vặt cũng vui lòng hỗ trợ.

Rất nhanh đã đến mùng một tháng bảy, dưới sự chờ mong của Diệp Giang Xuyên, quán rượu đã thay đổi.

Quán rượu biến thành một quán cơm nhỏ hiện đại nằm ở ngoại ô. Ông chủ đằng sau quầy bar dáng dấp rất giống Phạm Đức Bưu.

Diệp Giang Xuyên vô cùng chờ mong. Chưa từng có bóng người nào xuất hiện rõ ràng như vậy, cơ duyên như thế không phải dễ dàng mà có được.

Thẻ bài thay đổi, thẻ bài sáng biến thành thẻ bài Băng Sương Sơn Miêu.

Thẻ bài: Băng Sương Sơn Miêu.

Đẳng cấp: Phổ thông.

Loại hình: Hung thú.

Hình ảnh là một con mèo rừng được ngưng kết từ băng sương, trên đỉnh đầu có sừng, đang đứng trên một nhánh cây, bốn phía đều là băng sương đông kết.

Đây là một con hung thú, ít nhất là nhị giai.

Có tấm thẻ này, hắn có thể triệu hồi một con mèo rừng băng sương trưởng thành nhị giai, có thể chiến đấu cho hắn ba lần. Hoặc khi hắn luyện hóa tấm thẻ bài, hắn sẽ có được thần thông đông kết băng sương của mèo rừng băng sương.

Bên dưới có một hàng chữ nhận xét: “Tiết trời đầu hạ, ngươi dạo bước trong rừng gỗ thông, đột nhiên rùng mình một cái, ngươi không ngại ngẩng đầu lên nhìn một chút.”

Diệp Giang Xuyên trông mong nhìn lại, lại không đủ tiền. Hắn tiếp tục tu luyện vậy.

Một văn tiền kim tinh, tám mươi sáu linh khí.

Khí trời tốt, có thể thu hoạch linh khí, nhưng khoảng thời gian này, Diệp Giang Xuyên trầm mê tu luyện, thu thập linh khí không nhiều. Còn nửa năm nửa, hắn ít nhất phải gom đủ mười văn tiền kim tinh.

Nhưng tiền khó kiếm, phân khó ăn.

Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế.

Đến bên cạnh hồ nước, Diệp Giang Xuyên mỗi ngày đều giống nhau. Thật ra, thời gian dài thì hắn cũng có kinh nghiệm hơn.

Hắn biết khi nào thì hồ nước cho ra linh khí, có thể nắm chắc tâm lý.

Có đôi khi xung quanh không có ai, Diệp Giang Xuyên nhảy lên, đạp bên trên hồ nước, đạp lên hoa sen, phiêu nhiên bay qua.

Đây chính là uy lực tiểu thành của Ngư Tường Thiển Để, chim bay trên trời xanh, cá bơi trong nước, giẫm lên tuyết không dấu vết, giẫm lên đài sen qua ao!

Chờ đợi là một khoảng thời gian dài dằng dặc. Nhàm chán không có việc gì làm, Diệp Giang Xuyên liền sử dụng Truy Bản Tố Nguyên kiểm tra hồ nước.

Vì sao hồ nước lại sinh ra linh khí?

Sương có thể sinh ra linh khí. Mặt trời mới lên, tương giao với hạt sương, ánh nắng hóa thành linh khí. Nhưng vì sao hồ nước này lại sinh ra linh khí? Chẳng lẽ dưới hồ nước có linh mạch hay sao?

Hắn xem xét mất bảy ngày bảy đêm, Truy Bản Tố Nguyên cũng không dò xét ra, ngược lại càng khiến Diệp Giang Xuyên chú ý hơn.

Tiếp tục dò xét, qua ba ngày nữa, đột nhiên một thần niệm xuất hiện.

Trong hồ nước có một vật.

Linh khí mà Diệp Giang Xuyên hấp thu đều phát ra từ cái vật này.

Trong cảm ứng của Truy Bản Tố Nguyên, vật này không lớn, bị vứt trong hồ nước.

Diệp Giang Xuyên vô cùng ngạc nhiên, trong hồ thật sự có bảo vật.

Hắn lén lút quan sát xung quanh, thấy không có ai, liền nhảy xuống hồ tìm kiếm.

Vật đang nằm trong hồ, rất nhanh hắn đã tìm thấy, nhưng Diệp Giang Xuyên lại sững sờ.

Vật này rõ ràng là bị người ta cố ý cất giấu, nằm bên trong một cái hòm gỗ rất lạ, ít nhất cũng phải mấy trăm năm rồi.

Bị ngâm trong nước thời gian dài, hòm gỗ biến chất, bị nước rơi vào, thỉnh thoảng có linh khí chảy ra ngoài.

Diệp Giang Xuyên vớt cái hòm gỗ lên. Thời gian quá lâu, hòm gỗ lập tức bị nát.

Có thể nhìn thấy vô số pháp chú phù văn trên thùng gỗ. Chiếc hòm gỗ này vô cùng đáng tiền, chỉ là dưới sức mạnh bào mòn của thời gian, nó đã bị tổn hại.

Hắn lấy vật bên trong ra, là một bảo vật cùng loại với bàn cờ.

Bàn cờ to khoảng một thước, rất ngăn nắp.

Nhưng bên trên chỉ có ba đường ngang và ba đường thẳng, cũng không còn vật nào khác. Bị ngâm trong nước quá lâu, bàn cờ có dấu hiệu mục nát, cầm không cẩn thận sẽ bị vỡ nát.

Nhìn vật này, Diệp Giang Xuyên bỗng ngẩn ra, hình như hắn có nghe qua ở đâu rồi.

Hắn cẩn thận cầm lấy, giấu trong quần áo, mang về chỗ ở của mình, tiếp tục sử dụng Truy Bản Tố Nguyên tìm kiếm lai lịch của nó.

Không tìm thì không sao, còn khi tìm ra, Diệp Giang Xuyên trợn mắt, hơn nửa ngày mới nói ra được một câu.

“ ”

Đúng, đây chính là bảo vật tổ truyền Diệp gia quý giá nhất mà Diệp Nhược Đình đã từng nói.

Ba ngàn bảy trăm năm trước, Băng Giám Lão Tổ Thái Hư Phủ Thái Ất Tông diệt cự nhân sơn lĩnh, mở giới thành Thiết Lĩnh, đệ tử dưới tay ông gồm Cung, Triệu, Vương, Thiết, Diệp đã lập xuống đại công.

Lão tổ đã ban thành Thiết Lĩnh cho năm đệ tử đóng giữ, đồng thời tặng cho năm pháp bảo Đạo Kỳ Hỗn Độn.

Nông Tài Cung, Lâm Gian Triệu, Mục Dã Vương, Phú Ông Thiết, Ngư Hải Diệp. Đây chính là Ngư Hải Diệp của Diệp gia.

Đến lúc này, Diệp gia có thể thông qua pháp bảo Đạo Kỳ Hỗn Độn Băng Giám Lão Tổ ban cho thu hoạch được nguồn cá vô tận.

Về sau, Băng Giám Lão Tổ quay về luân hồi, Thái Hư Phủ Thái Ất sụp đổ. Các đại năng khác của Thái Ất thăm dò, cướp đoạt năm pháp bảo Đạo Kỳ Hỗn Độn. Những nhà khác đều giao ra, nhưng Diệp gia không giao, mang nó đến Bạch Kỳ Hương để giấu.

Bàn cờ này chính là pháp bảo Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp mà Diệp gia đã cất giấu.

Tổ tiên đã dùng rương tốt để cất, giấu trong hồ nước, tránh đại năng cướp sạch, nhưng người biết chuyện đều bị giết hết, bảo vật lưu lại trong hồ nước hai trăm ba mươi năm.

Bạn đang đọc Thái Ất (Dịch) của Vụ Ngoại Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.