Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ruột của ta!

Phiên bản Dịch · 1347 chữ

Chương 11: Anh ruột của ta!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tu luyện xong, hắn lên giường đi ngủ.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần Diệp Giang Xuyên vô cùng thoải mái. Hắn dùng muối súc miệng. Rửa mặt xong, hắn lại đến hồ nước.

Nhiều năm qua, hắn đã sớm tổng kết được kinh nghiệm, đồng thời phát hiện linh khí cũng nhanh hơn.

Bây giờ vẫn là tháng Giêng, hoa vẫn còn chưa nở, thành ra hắn không cách nào thu hoạch được.

Hắn đến bên cạnh hồ nước. Hồ nước đã hoàn toàn đóng băng, nhưng Diệp Giang Xuyên cứ yên lặng chờ đợi bên hồ.

Lạnh, rất là lạnh, nhưng vì linh khí, có lạnh mấy hắn cũng phải kiên trì.

Ước chừng nửa canh giờ sau, ánh mắt Diệp Giang Xuyên sáng lên. Linh khí đã đến.

Hắn lập tức kích hoạt Kim Thủ Chỉ, quán rượu sắp xuất hiện, nhưng hắn không để nó xuất hiện, cứ để trong trạng thái nửa hư nửa huyễn, một bên là hiện thực, một bên là hư ảo.

Yên lặng chờ đợi, đột nhiên, Diệp Giang Xuyên nhìn thấy một luồng linh quang bay ra từ hồ nước. Hắn vọt đến, dùng sức bổ nhào về phía trước, nhanh chóng bắt lấy.

Trong nháy mắt, Diệp Giang Xuyên tiến vào quán rượu, hiện thực biến mất. Cơ thể hắn vẫn còn bên ngoài nhưng thần thức đã tiến vào quán rượu.

Bên trong quán rượu, vẫn là cảnh tượng cũ, nhưng trong tay hắn có một đạo linh khí tiến vào theo hắn.

Hắn nhẹ nhàng điểm một cái, đưa vào trong quầy rượu, lập tức biến thành kim tinh.

Một văn tiền kim tinh, hai mươi sáu linh khí.

Diệp Giang Xuyên cười ha hả, nhìn tửu bảo, lớn tiếng nói:

“Thấy không, ca lại có tiền.”

“Hôm nay ngươi buôn bán như thế nào?”

“Vất vả rồi!”

Hắn bắt đầu nói hươu nói vượn một phen.

Ban đầu, có hai thẻ bài phía trên quầy rượu, một sáng một tối. Sau khi hắn mua cái sáng đi rồi, cũng không thấy cái mới nào xuất hiện, chỉ có thể chờ đến mùng một tháng Tư đổi quán rượu, khi đó mới có sự thay đổi.

Sau khi thu lấy linh khí, Diệp Giang Xuyên trở lại nơi ở của mình để sưởi ấm. Tiếp theo, hắn đến khố phòng lấy sọt và xẻng đi đào cát.

Vẫn là cánh đồng cát một dặm phía Nam, đào cát, phân cát, bỏ vào sọt.

Phân loại hết một canh giờ, Diệp Giang Xuyên nhìn lại một chút, hắn đã thu đủ hai đấu.

Sọt vẫn còn chỗ, hắn tiếp tục phân loại, gom đủ ba đấu, trở về tu luyện.

Trong lúc hắn đang phân loại, đột nhiên từ xa có người cười ha hả.

“Mau nhìn ngốc nha tử ngày hôm qua đi.”

“Ha ha ha, ngu thật, một mình ngồi nghịch cát.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đâu có chơi mấy thứ này, ha ha ha.”

“Ngốc nha tử, ngốc nha tử, ngốc nha tử.”

Một đám thiếu niên la lớn từ đằng xa.

Diệp Giang Xuyên cau mày nhìn lại, vẫn là đám thiếu niên ngày hôm qua. Bọn chúng đang lớn tiếng trêu chọc hắn bên ngoài cánh đồng cát.

Cánh đồng cát này là sân chơi của bọn chúng. Không có việc gì, bọn chúng sẽ đến nơi này.

Một đám chó săn bảy tám tuổi.

Một đám nhóc không biết trời cao đất rộng. Một đám nhóc toàn là đầu gấu.

Diệp Giang Nham cũng đang ở trong đám trẻ nhưng cậu đứng ở sau cùng, cúi đầu không nhìn Diệp Giang Xuyên, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Diệp Giang Xuyên lắc đầu, cũng chẳng quan tâm đám nhóc.

Hắn tiếp tục đào cát, chọn cát.

Đám đầu gấu nhìn thấy biểu hiện của hắn, nhất định sẽ cho rằng hắn dễ khi dễ, lại càng quá đáng hơn.

Nhưng quá đáng thì quá đáng đi. Ha ha, bọn chúng sẽ biết vì sao không có một đứa nhóc nào lại đi trêu chọc một ngốc nha tử?

Vì sao đại ca của bọn chúng nhìn thấy hắn còn phải núp đằng sau?

Vì sao không nhảy ra đánh hắn?

Kiếp này chẳng có gì tốt. Đáng nhau đặc biệt hung ác, ra tay đặc biệt nặng.

Cho dù sức khỏe không tốt, nhưng khi đánh nhau, hắn chưa từng phục ai.

Nhưng cũng có lúc hắn đánh không lại. Khi còn bé, Mã lão thất Mã phòng chọc hắn, chính diện hắn đánh không lại, về sau bị hắn tìm cơ hội từ phía sau đánh cho một gậy hôn mê mất ba ngày.

Tam thiếu gia Đại phòng chọc ghẹo hắn, một mình hắn đánh bốn người, cuối cùng đánh vỡ đầu Tam thiếu gia.

Nhưng dường như lão Tam đã chết bên ngoài. Haiz, thật đáng thương, nhưng chết cũng tốt mà.

Ngốc đánh người sẽ không phạm pháp.

Cuối cùng, bọn chúng cũng chẳng trả thù được hắn. Cho nên, không ai dám khi dễ hắn cả.

Nhìn thấy Diệp Giang Xuyên không để ý đến mình, quả nhiên đám nhóc kia lại càng mắng to thêm.

“Ngốc nha tử, ngốc nha tử, ngốc nha tử.”

Có người thậm chí còn cầm đá ném vào người Diệp Giang Xuyên.

Có một người dẫn đầu, mấy đứa trẻ sau đều nhặt đá ném qua.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Giang Xuyên khẽ cắn môi, nhưng không có hành động gì.

Diệp Giang Xuyên mỉm cười, cũng không tránh. Tuy nhiên, đám nhóc kia ném đá quá tệ, không cục nào văng trúng hắn.

Cũng không còn cách nào, hắn cố ý chọn một cục đá, dùng mặt để đón. Lực cục đá không lớn, văng trúng cũng chỉ bầm tím mà thôi.

Tất cả mọi người sẽ nhìn thấy vết bầm trên mặt hắn. Như vậy, hắn có thể để cho đám nhóc đầu gấu này biết được vì sao bông hồng lại đỏ như vậy.

Tuổi còn nhỏ, cả đám chưa từng nhìn qua màu đỏ. Hơn nữa, bọn chúng đều là tay không, còn hắn thì đang cầm xẻng sắt.

Cục đá trúng vào trán Diệp Giang Xuyên, lập tức một vết bầm tím xuất hiện.

“Đúng là ngốc, lại còn dùng đầu đỡ cục đá?

“Ngốc nha tử, ngốc nha tử, ngốc nha tử.”

“Ngốc nha tử, ngốc nha tử, ngốc nha tử.”

Có người nói, sau đó lớn tiếng trào phúng.

Diệp Giang Xuyên nhe răng cười, cầm cái xẻng sắt lên muốn ra tay.

Đột nhiên, Diệp Giang Nham vốn không nhúc nhích sau lưng bọn chúng nổi khùng lên, đá cậu nhóc ném cục đá trúng Diệp Giang Xuyên ngã nhào xuống đất.

Cậu dùng sức đá cậu bé kia, miệng mắng to:

“Ngươi dám đánh ca của ta, dám đánh ca của ta.”

Động tác của cậu khiến tất cả đều ngẩn ra, bao gồm Diệp Giang Xuyên.

Cậu nhóc bị đánh kêu to: “Ngươi không phải nói hắn là tên ngốc, không phải ca của ngươi sao?”

Diệp Giang Nham mắng to: “Cho dù hắn ngốc, hắn cũng là ca của ta.”

“Là ca ruột của ta.”

“Ta có thể mắng hắn ngốc, ta có thể khi dễ hắn, nhưng các ngươi thì không.”

Diệp Giang Nham giống như lên cơn điên, hành hung đám thiếu niên đã ném đá, lập tức cả đám chạy tán loạn.

Diệp Giang Nham vừa mắng vừa đuổi theo, cuối cùng, nơi này chỉ còn lại cậu và Diệp Giang Xuyên.

Cậu chậm rãi bước đến bên cạnh Diệp Giang Xuyên, lấy ra một cái khăn tay, lau vết máu trên trán hắn.

Đệ đệ chán ghét hắn, nhưng thật ra, hắn cũng chán ghét đứa em này.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy đệ đệ hắn như thế, Diệp Giang Xuyên đột nhiên mỉm cười. Không biết vì sao, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.

Bạn đang đọc Thái Ất (Dịch) của Vụ Ngoại Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.