Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tình

Phiên bản Dịch · 1868 chữ

Cót két...

Đợi đến khi không còn nghe thấy được tiếng bước chân nữa, cánh cửa đang khép hờ của một căn phòng gần đó từ từ mở ra, Lại Tĩnh Nhã với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc xuất hiện.

Ánh mắt đó...

Vẻ mặt đó...

Tô Thanh Thanh... Tô Thanh Thanh và Tô Diệp Hàm?

Cô khiếp sợ nắm chặt chiếc vòng ngọc trong tay, bị dọa đến đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ xoay quanh thứ tình cảm điên sâu đậm tràn ngập trong ánh mắt kia, một thứ tình cảm điên cuồng bất chấp tất cả.

Cô đứng chôn chân tại chỗ, hai hàng lông mi rủ xuống che đi ánh mắt mang bao cảm xúc đang dao động mãnh liệt.

Cuối cùng cô cũng hiểu được nguyên nhân của tất cả mọi hành động cùng lời nói trước đó. Không phải vô nghĩa, không phải thân tình, mà là... mà là... yêu... một tình yêu bất chấp huyết thống... một tình yêu kinh thế hãi tục... Cô đã nói mà, làm sao Tô Thanh Thanh có thể vô cớ xử sự như vậy được. Thì ra là vậy, thì ra cô ta vẫn luôn ôm ấp thứ tình cảm này với anh trai ruột của mình.

Phát hiện này khiến cô nhất thời không thể chấp nhận nổi, chỉ có thể hít sâu từng hơi, cố gắng thả lỏng tâm trạng đang cuộn trào như bão táp trong lòng mình. Thật sự quá đáng sợ rồi!

- Lại Tĩnh Nhã? – Chu Đức Chí vừa đi qua chỗ ngoặt hành lang đã thấy cô đứng ngây ra ở đó, mắt nhìn chằm chằm dưới chân, môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì thì kinh ngạc đi tới. – Tại sao cô lại ở đây?

Cô như không the thấy gì, vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

- Cô làm sao thế? – Chu Đức Chí đẩy đẩy bờ vai cô, sắc mặt nghiêm trọng hỏi dồn đập. – Lại Tĩnh Nhã! Cô bị làm sao hả? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là cô phát hiện ra cái gì? Lại Tĩnh Nhã, cô trả lời cho tôi!!

- Không có gì. – Cô giật mình, theo phản xạ lắc lắc đầu, sau đó lại nhíu chặt chân mày. – Tôi chỉ đang suy nghĩ chút thôi, không có gì.

- Thật không? – Chu Đức Chi nghi ngờ nhìn người trước mặt. Cô chưa từng như vậy, ngay cả anh đến gần cũng không hề phát hiện ra. Nếu như đứng ở chỗ này bây giờ là Tô Diễm hoặc Tô Tử Nhiên... Nghĩ như vậy, Chu Đức Chí không nhịn được trầm giọng cảnh cáo. – Cô cẩn thận một chút cho tôi, xảy ra chuyện gì lại khiến thiếu gia phải phiền lòng.

- ... - Cô ngẩng đầu nhìn Chu Đức Chí với dáng vẻ nghiêm túc trước mặt, đột nhiên mỉm cười. – Tôi biết rồi, tôi sẽ không trở thành gánh nặng của Tô Diệp Hàm. – Nói rồi lập tức nhấc chân bước đi, thẳng hướng căn phòng nơi cô vừa bước ra không bao lâu trước.

Chu Đức Chí nhìn theo bóng dáng cô, trong mắt là nồng đậm kinh ngạc. Tại sao anh lại cảm thấy Lại Tĩnh Nhã hình như có chút kì quái? Không kể đến bộ dáng như lạc vào trong sương mù vừa rồi, chỉ riêng câu nói kia cũng đủ khó hiểu. Cô không phải luôn luôn không thèm để ý đến sự quan tâm của thiếu gia, nếu như không muốn nói là hoàn toàn xem thường? Thế nhưng... cô vừa mới nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ đột nhiên phát hiện thiếu gia thật tốt cho nên bị cảm động rồi? Hoặc là... đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

...

Mà lúc này, trong căn phòng nhỏ đằng sau cánh cửa bí ẩn, Tô Diệp Hàm sắc mặt tối sầm, ánh mắt sắc bén cẩn thận quan sát khắp căn phòng, một lúc sau đột nhiên bật cười. Nụ cười ấy mang theo vui vẻ cùng hạnh phúc lại kèm theo chút bất đắc dĩ. Đúng là một cô nhóc thiếu kiên nhẫn!

- Bé con~ - Cô vừa mới mở cửa thì giọng nói trầm thấp ngọt ngào đã vang lên, đồng thời người kia cũng nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng nhỏ, bước đến trước mặt cô. – Sao em lại đến đây?

- Tên ngốc! – Cô gọi một tiếng, nhớ đến căn phòng nho nhỏ kia bỗng dưng cảm thấy khóe mắt cảm thấy cay cay.

- Sao vậy? – Anh vừa thấy khóe mắt cô hồng hồng lập tức phát hoảng, vươn tay ôm cô vào lòng vỗ về. – Bé con, đã xảy ra chuyện gì?

- Tô Diệp Hàm, tôi... em thật sự không nhớ ra anh. – Cô vùi trong ngực anh thút thít, thanh âm vang lên mang theo áy náy cùng xúc động nghẹn ngào.

Đúng như lơi anh nói, mật mã kia quả thật là ngày sinh của cô. Ở bên trong, nếu cô không nhầm, đều là vật kỉ niệm mà mẹ của anh để lại, tất cả đều được cất giữ rất tốt, một chút sứt mẻ cũng không có. Trong khi đó vòng ngọc này lại bị tùy tiện quăng ở bên chân tủ, vừa nhìn cô liền biết là thứ anh nói, Tô Thất đã cho anh. Anh không biết nó có ý nghĩa gì nên không dám vứt đi, nhưng cũng không quá chú tâm đến nó. Cô hiểu được, anh không muốn chiếc vòng của người đàn ông phụ bạc kia nằm ngang bằng với những thứ mà anh trân trọng.

Nhưng...

Điều làm cô bất ngờ nhất lại là một sấp ảnh nho nhỏ trong ngăn kéo tủ thứ hai. Bởi vì, nhân vật chính trong đó là cô. Những bức ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của cô từ năm 10 tuổi cho đến trước sinh nhật 18 tuổi hai tháng.

- Không sao. – Anh ngạc nhiên trong chốc lát, ánh mắt lướt đến căn phòng nhỏ kia, rồi lại nhìn cô, mỉm cười hỏi. – Em nhìn thấy rồi?

- Ừ - Cô gật gật đầu, hung hăng lau khô giọt nước mắt còn chưa kịp tuôn rơi, nghiêm túc nhìn người trước mặt. – Chúng ta đã từng gặp nhau?

- Em đã cứu anh. – Anh dịu dàng đáp.

- Vậy, người đại ca thích ăn bánh bao kia...

- Là anh. – Anh sờ sờ mũi, có chút xấu hổ nói. – Anh thật sự thích ăn bánh bao mà, chỉ là mỗi lần mua có hơi nhiều một chút mà thôi.

- Tại sao không trực tiếp gặp em? – Cô chun mũi nghi hoặc.

- Không phải bây giờ đã gặp đây sao? – Anh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô không nhịn được nhân lúc cô không để ý cúi đầu hôn chụt một cái lên gò má mịn màng kia, đôi mắt cười đến rực sáng.

- Hôm trộn được một cái thôi mà, có cần đắc ý thế không? – Cô bĩu môi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào không nói nên lời. Đây là tin tưởng, là cảm động, còn là... - Em quyết định rồi.

- Quyết định cái gì? – Anh theo thói quen nắm chặt cổ tay cô, tò mò hỏi.

- Từ giờ em sẽ không gọi anh là 'tên ngốc' nữa. – Cô cúi đầu nhìn bàn tay to lớn đang đặt trên cổ tay mình, cười thật rạng rỡ.

- Vậy gọi là gì? – Anh có chút không hiểu ý của cô.

Cô vẫy vẫy tay ra hiệu cho anh cúi người xuống, sau đó ở bên tai anh khe khẽ thì thầm.

...

Cùng thời điểm, Tô Diễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn phòng còn sáng đèn phía xa xa, khóe môi hơi gợn lên một chút ý cười lạnh.

Em trai?

Yêu thương em trai?

Mấy lão già kia thật sự là diễn nhiều quá đến mức đầu óc cũng có vấn đề, không phân biệt thật giả nữa rồi.

Tô Diễm anh chưa từng có em trai. Anh cũng tin tưởng, trong lòng Tô Diệp Hàm cũng nghĩ như vậy. Mà Tô Tử Nhiên nửa đường nhảy ra kia lại càng không đáng nhắc tới. Một khi đã như vậy, nương tay là điều không cần thiết, càng đừng nói đến hai chữ 'tình thân' hão huyền kia. Quyền lực mới là điều anh muốn, chắc hẳn bọn họ cũng đồng ý, có điều vẫn không dám quá mức manh động mà thôi.

Nếu như tất cả mọi người đều e ngại thì để anh mở màn đi. Anh đã ngán cái loại không khí bình yên giả tạo này lâu lắm rồi. Lật bài, trực tiếp giành lấy thứ mình muốn mới là phong cách của anh.

'Tô Tử Nhiên, Tô Diệp Hàm, chúng ta... chính thức bắt đầu thôi.'

...

- Ha ha ha... - Sau một lúc ngây người, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười đến sung sướng, khóe miệng ngoác tới tận mang tai.

- Anh làm sao vậy? – Cô đẩy đẩy vai anh, cười cười lên tiếng. Người này thật là, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành đầu óc bình thường tại sao có thể bày ra bộ dáng như thế này chứ, ngây ngô cười giống như một tên ngốc vậy. Thật khiến cho người ta muốn bắt nạt mà!

- Bé con, em... em mới nói cái gì? – Anh nuốt khan một cái, ánh mắt lập lòe nhìn cô chằm chằm.

Cô nháy mắt nhìn anh một lúc, hai bàn tay không kiềm chế được áp vào má anh vỗ vỗ vài cái.

- Sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?

Anh hết sức hưởng thụ lòng bàn tay mềm mềm của cô cọ qua cọ lại hai bên má mình, ánh mắt ngày một phát sáng. Bé con khen anh đáng yêu a, còn có câu nói kia... Ha ha ha... không xong, anh quả thực muốn cười, không đúng, căn bản là không thể ngừng cười được ha ha ha...

Cô hết chỗ nói rồi. Chỉ là gọi tên của anh thôi mà, có cần phải phản ứng thái quá như vậy không? Chẳng lẽ trước giờ chưa từng có ai gọi anh như vậy?

Nhìn một hồi, cô quyết định thu lại những lời muốn nói. Thôi, cứ để anh vui vẻ vài ngày đi, Tô Thanh Thanh kia chỉ là một con tép nhỏ, làm sao xứng cùng cô tranh giành đàn ông? Không đúng, cô mới không thèm đi tranh giành đâu. Hơn nữa, tên ngốc của cô ngoan như vậy làm sao có thể để cho cô phải vì anh mà đấu qua đấu lại, đúng không? Aizzzz... tại sao càng nghĩ lại càng thấy tên ngốc này đáng yêu vậy nhỉ?

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Tên Ngốc Anh Thật Phiền của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.