Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có không cướp được

Phiên bản Dịch · 933 chữ

"Chung một thuyền?" Lê Soái hơi dao động, ngay sau đó không chút khách khí đập bàn tay đang đưa ra của Vũ Văn Thần xuống, lạnh lùng đáp: "Đừng có đùa, tôi đã nói rồi, tôi là đến để giúp Tiểu Diệp cảnh cáo anh, tránh Hàn Dương xa một chút!"

Thấy Lê Soái dám cả gan đập tay mình xuống, Vũ Văn Thần thoáng chốc không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc. Tuy nhiên, anh vẫn không nói gì thêm mà chỉ xoay người tiếp tục mặc quần áo, đúng thế, anh vậy mà vẫn luôn khỏa thân khi nói chuyện với Lê Soái!

Sau lưng anh, Lê Soái âm thầm ghen tị với vóc dáng hoàn hảo của Vũ Văn Thần, cậu không thể không thừa nhận rằng, Vũ Văn Thần trời sinh chính là một cái giá treo quần áo (1). Lại nói, với khuôn mặt đó, cho dù anh ta có đang mặc sơ mi trắng cùng quần âu thì cậu vẫn cứ cảm thấy Vũ Văn Thần chính là một kẻ mặt người dạ thú (2).

Đúng thế! Chính là mặt người dạ thú! Lê Soái cay đắng liếc nhìn con chó đang ngồi xổm cạnh ghế sô pha, kết quả là bị nó phát hiện, chó lớn còn hưng phấn mà quẫy quẫy cái đuôi nhỏ.

*(1) Giá treo quần áo: ý nói mặc gì cũng đẹp

(2) Mặt người dạ thú: bản gốc là "mặt chó thân người" (人模狗样 - nhân mô cẩu dạng) , chỉ người có vẻ ngoài lịch sự nhưng thật ra bên trong đang âm mưu gì đó. Bạn Lê Soái mới chửi anh công xong lại quay ra liếc bạn chó, chắc là ý muốn mắng chủ nào tớ nấy đây mà.*

"Cậu đã từng nghe qua câu "Chỉ có tiểu tam không cố gắng, không có không cướp được"" chưa?" Vũ Văn Thần đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì?"

Lê Soái nhìn Vũ Văn Thần với ánh mắt khó hiểu, cái loại quan điểm sai lầm như thế, làm sao một kẻ mọt sách như cậu lại có thể từng nghe qua được?

"Nếu như không tính sự khác biệt về giới tính, tôi không nghĩ là mình kém hơn Diệp Mộng Khiết." Vũ Văn Thần vừa nói vừa thắt cà vạt.

"Dẹp đê, Tiểu Diệp là tốt nhất." Nghe thấy có người nói nữ thần của mình như vậy, Lê Soái lập tức nóng nảy.

"Đó là vì cậu thích cô ta nên mới nói vậy. Mà nếu thích, tại sao cậu không theo đuổi cô ấy đi? Mỗi người đều có quyền theo đuổi người mình yêu, tại sao cậu phải từ bỏ quyền lợi này, đúng không?" Vũ Văn Thần nói tiếp.

"Cái, cái đó là vì Tiểu Diệp đã đính hôn với Hàn Dương." Nghĩ đến điều này, Lê Soái cảm thấy hơi buồn.

Vũ Văn Thần giễu cợt: "Hiện giờ kết hôn cũng có thể ly hôn chứ đừng nói đến một cuộc đính hôn nho nhỏ."

Lê Soái nghe anh nói như vậy, tuy có chút lay động nhưng nhìn chung vẫn còn khá tỉnh táo, cậu do dự nói: “Làm như vậy, cũng quá là thất đức rồi."

"Thất đức?" Thấy Lê Soái dao động, Vũ Văn Thần tiếp tục động viên: "Lẽ nào tình yêu của bọn họ thì có thể quang minh chính đại, tươi đẹp biết bao, còn chúng ta lại chỉ có thể âm thầm đau đớn hay sao? Chúng ta cũng có quyền được theo đuổi người mình mà. Hơn nữa, cậu cũng nên tranh thủ cơ hội cuối cùng này, nhỡ đâu Diệp Mộng Khiết cũng có tình cảm với cậu thì sao? Thà phạm sai lầm còn hơn bỏ lỡ."

"Vậy, vậy nếu như, Tiểu Diệp không thích tôi, tôi làm thế chẳng phải ngay cả bạn bè cũng không thể làm được sao?" Giọng Lê Soái ngày càng nhỏ.

"Không làm thì không làm. Chẳng lẽ cậu thật sự có thể ép bản thân làm một bộ mặt hạnh phúc khi trơ mắt nhìn người mình yêu lấy chồng sinh con sao? Cậu có phải là đàn ông không thế?"

"Tất nhiên tôi là đàn ông, đàn ông thứ thiệt!" Lê Soái vặn cổ.

"Nếu cậu là đàn ông thứ thiệt, hãy mạnh dạn theo đuổi đi. Nếu thất bại, vậy thì có gì ghê gớm chứ, tôi liền đãi cậu một bữa giải sầu, ở đâu tôi cũng có thể đưa cậu đi." Vũ Văn Thần vỗ vai Lê Soái, ra vẻ anh em tốt.

Lê Soái bị anh thuyết phục, thực sự có chút choáng váng: "Vậy tôi nên theo đuổi Tiểu Diệp như thế nào? Dẫu sao thì Hàn Dương cái đó, vẫn là rất ưu tú."

"Hừ!" Vừa nhắc đến Hàn Dương, Vu Văn Thần liền thay đổi sắc mặt, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, xét về phẩm vị (3), gu thời trang hay dáng vẻ, cậu căn bản không thể so sánh với Hàn Dương, Dù sao nếu tôi là cậu, nhất định sẽ không không biết xấu hổ mà so sánh."

(3) Phẩm vị: nhân phẩm và địa vị.

"Vẻ bề ngoài thì có ích gì?" Lê Soái lập tức phản bác: "Điều quan trọng nhất của một người đàn ông là phải có đầu óc! Anh có phẩm vị như thế vậy mà còn nuôi một con husky ngốc như vậy?"

"Husky?" Vũ Văn Thần mỉm cười, có chút oan ức chỉ con chó lớn nhà mình, nói: "Đây là Alaska, học hỏi thêm đi, đồ ngốc!"

Bạn đang đọc Tên Gay, Mau Mở Cửa! của Tú Phật Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chenyl
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.