Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hài nhi bất hiếu (3)

Phiên bản Dịch · 1237 chữ

Hai người đi lâu trong núi lớn băng thiên tuyết địa như vậy, trước đó còn không phải cảm thấy thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy cột mốc biên giới thì hiện tại Dịch Thư Nguyên cấp thiết hy vọng trở về quần thể xã hội loài người, còn có cảm giác sợ sệt không hiểu sao khi sắp về nhà.

Tuyết đọng trong núi rừng xung quanh rõ ràng đã tan ra không ít, rất nhiều nơi đều để lộ mặt đất, thậm chí chợt có vẻ xanh biếc.

Lấy tốc độ của A Phi, không bao lâu sau đã tìm được đường xuống núi, chỉ là khi đến gần một ngọn núi nhỏ thì Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên lòng có rung động.

“Dừng một chút, thả ta xuống!”

“Làm sao vậy tiền bối?”

A Phi dừng bước lại, Dịch Thư Nguyên leo xuống từ trên lưng hắn, dọc theo một đường nhỏ trong núi đi lên một sườn dốc, A Phi không hiểu ra sao theo sát đằng sau. Hai người bước từng bước lên một ngọn núi địa thế bằng phẳng, xung quanh có rừng trúc cũng có rừng cây, nhưng khiến cho Dịch Thư Nguyên để ý là nơi ở trước rừng trúc.

Giống như là thiên ý trong cõi u minh, núi rừng mùa đông vô cùng vắng vẻ, ở nơi xa hai ngôi mộ cứ như vậy đứng tại nơi rậm rạp cỏ dại.

Dịch Thư Nguyên nhíu mày, bước chân chậm lại, có chút không dám đi về phía trước, lại ép mình phải đi tới, cho đến khi đứng cách bia mộ mấy mét, thấy rõ dòng chữ trên đó.

Tiên khảo Dịch Thăng chi mộ, tiên tỷ Trần Ngọc Lan chi mộ, hiếu tử Dịch Bảo Khang lập.

Nhìn dòng chữ trên hai bia mộ ấy, cơ thể Dịch Thư Nguyên run rẩy, hắn từng bước lại gần, tâm tư vào lúc này đã trở nên mơ hồi.

Một tia, một chút, sau đó hội tụ thành hồng thủy! Tình tố mãnh liệt đến không thể ức chế được không ngừng hiện ra từ phần đầu, từ mỗi một góc trên cơ thể, thậm chí từ sâu trong linh hồn.

Tới trước mộ của hai lăo, nước mắt đã ứa ra từ trong mắt Dịch Thư Nguyên giống như là nước chảy, đã làm ước khuôn mặt hắn, chảy vào cổ, cũng rơi từ cằm xuống mặt đất. Hai tiếng hô nhẹ tuôn ra mang theo sự nghẹn ngào.

“Cha mẹ.”

Vô số ký ức hiện lên trong đầu, vô số tình cảm nổ tung trong lòng. Thời gian một cái chớp mắt nhưng lại dài dằng dặc giống như nửa cuộc đời. Dịch Thư Nguyên dường như lại đã trải qua một lần sinh ra đến khi trưởng thành.

Tâm thần từ nội tâm lần nữa phóng xạ ra thế giới bên ngoài, ánh mắt từ mờ nhạt lần nữa ngưng tụ nhìn trước mắt, đến tận đây Dịch Thư Nguyên không muốn khắc chế bản thân nữa, quỳ phịch xuống ở trước mộ, không ngừng dập đầu về phía mộ.

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

“Cha mẹ! Hài nhi bất hiếu! Hài nhi bất hiếu! Hài nhi về trể, hài nhi bất hiếu!”

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Đầu rơi máu chảy, không ngừng dập đầu!

A Phi ngây ra đứng ở phía sau Dịch Thư Nguyên có chút không biết làm sao, chỉ có thể cũng quỳ xuống theo hắn.

Dịch Thư Nguyên và A Phi ở lại trước bia mộ một lúc lâu, cũng sắp nhổ sạch hết cỏ dại xung quanh.

Tâm trạng bi thống lúc tới vô cùng mãnh liệt, lúc này lại dần dần hoà hoãn lại, đây là tình cảm mãnh liệt truyền tới từ thân thể. Có điều tuy bi thương đến tận đây, Dịch Thư Nguyên tận lực cướp đoạt ký ức hiện lên nhưng cũng nhớ không rõ dáng vẻ của cha mẹ.

“Tiền bối, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương…”

Thu thập xong cỏ dại ở trước mộ, rốt cuộc A Phi vẫn không nhịn được cẩn thận nói ra những lời này.

Dịch Thư Nguyên vuốt phần trán bị đập rách, cũng thở dài một tiếng, ngây ra nhìn chằm chằm bia mộ xuất thần.

Là ta chiếm cứ cơ thể người con của cha mẹ trên mộ nay, hay là hồn phách đứa ngốc đã sống một cuộc đời của Dịch Thư Nguyên khác đây?

Dịch Thư Nguyên có loại cảm giác như Trang Chu mộng hồ điệp.

“Đi thôi, đi nhà của ta.”

Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên đã biết đường, lọt vào trong tầm mắt đều mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc, đã không cần phải đi tìm huyện thành Nguyên Giang trước, cũng không cần A Phi phải tìm đường. Hắn đứng dậy đi ở phía trước, A Phi tự nhiên cũng lập tức đuổi kịp.

“Tiền bối, ta cõng ngài đi nhé?”

“Không cần, ta muốn tự đi.”

Dịch Thư Nguyên quay đầu liếc mắt ngọn núi sau lưng, bước đi trên con đường núi vừa quen thuộc vừa xa lạ, từng bước đi về phía núi Hương, ánh mắt nhìn ra xa, bên bờ sông dưới chân núi, một thôn xóm lượn lờ khói bếp đã tiến vào tầm nhìn.

--

Giữa mấy đống cỏ khô ở cửa thôn, một đám con nít đang chơi đùa chia thành hai phe, các phe vung gậy tuyết đánh nhau rất kịch liệt. Các loại tiếng gọi ầm ĩ non nớt “hi hi” “xem banh” giống như là muốn bắt chước ra khí thế hai quân đối chọi.

“Bên kia có người!”

“Ai da, ngươi còn đẩy nữa?”

Không biết là đứa bé nào hô lên một tiếng, bọn nhỏ lục tục ngừng lại, nhưng có đứa không thu tay, lập tức ném tuyết cầu thành một mảng.

Cho đến khi Dịch Thư Nguyên và A Phi dọc theo đường núi đi tới phụ cận rồi, đám trẻ con chơi ném tuyết kia mới chính thức ngừng tay, lao nhao tò mò nhìn người tới. Trời lạnh thế này mà vẫn còn có người đi từ ngoài đến ư?

Tâm trạng Dịch Thư Nguyên lo được lo mất, vô thức sửa sang lại ngũ quan để lộ ra dưới mái tóc, lấy tay thay lược tận lực chải vuốt chỉnh tề tóc dài hơi thắt lại ở phía sau, thậm chí sửa soạn lại râu mép vướng bận. Khi đi đến cửa thôn, một đám trẻ con đều nhìn chằm chằm vào hai người, Dịch Thư Nguyên cũng dừng bước chân lại.

“Nơi đây là thôn Tây Hà à?”

Mặc dù cảm giác quen thuộc trong trí nhớ đã nói cho Dịch Thư Nguyên biết đáp án, nhưng hắn vẫn hỏi lại một câu.

Một đứa trẻ hơi lớn hơn nhìn xung quanh một chút, mở miệng đáp lời: “Đúng vậy, các ngươi là ai thế? Tới nơi này của bọn ta làm gì?”

Cũng có đứa trẻ tò mò nhìn trán của Dịch Thư Nguyên, nói nhỏ với tụi trẻ con bên người.

“Đầu của hắn làm sao vậy?”

Nỗi lòng Dịch Thư Nguyên hiện lên tình cảm phức tạp, môi run nhè nhẹ, một từ “về nhà” không thể nói ra khỏi miệng.

“Nhà của Dịch Hàn Lâm là ở đây đúng không?”

Bạn đang đọc Tế Thuyết Hồng Trần (Bản dịch) của Chân Phí Sự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.