Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Tâm Quyết (3)

Phiên bản Dịch · 1233 chữ

Khi A Phi mở mắt ra thì thậm chí có một loại cảm giác ngẩn ngơ. Tuy con mắt mở ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi loại trạng thái kia, cảm ứng bản thân một phen, nội khí rối loạn vừa nãy lúc này đã yên lặng trong đan điền. Không, không hoàn toàn đúng là an tĩnh, mà là mang theo một loại xoay tròn hơi yếu.

Lấy tĩnh thể động, lấy động sấn tĩnh?

Tâm A Phi có điều ngộ ra, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Dịch Thư Nguyên đang ở nơi đó xé màn thầu ăn.

“Tỉnh rồi à?”

Dịch Thư Nguyên cười hỏi một câu như vậy, dù sao có đôi khi cái này cũng quả thực như là đang ngủ, tại thời điểm thức đêm tinh thần uể oải mà khôi phục được tinh lực thì vẫn là rất tốt.

Chẳng qua ngay sau đó, động tác của A Phi lại dọa cho Dịch Thư Nguyên giật mình.

Chỉ thấy A Phi trực tiếp đứng dậy, mặt hướng Dịch Thư Nguyên quỳ bịch xuống, không ngừng dập đầu ở trên mặt đất.

“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối! A Phi có mắt như mù, lúc trước còn hoài nghi tiền bối tâm thuật bất chính, A Phi ngu dốt, cầu tiền bối nhận lấy A Phi đi, cầu tiền bối nhận lấy A Phi đi!”

Mẹ kiếp, ngươi chơi lớn vậy luôn á hả? Trong lúc Dịch Thư Nguyên kinh ngạc A Phi đã dập đầu không biết bao nhiêu lần. Sau khi phản ứng kịp thì hắn nhanh chóng đứng dậy nâng A Phi, nhưng A Phi lại dựa vào cậy mạnh còn muốn dập đầu.

Như thế Dịch Thư Nguyên cũng có chút tức giận, đừng nói ta quả thực không biết võ công lợi hại gì, coi như ta thật sự là tiền bối giang hồ gì đó đi, còn chơi ép mua buộc bán à?

“Được rồi!”

Ngắn ngủi hai chữ, nhưng bởi vì tâm trạng của Dịch Thư Nguyên khác biệt, một tia cảm giác nghiêm nghị trong giọng nói cũng giống như tức khắc làm A Phi tỉnh táo lại. Hắn ý thức được mình có hơi quá, động tác dập đầu tự nhiên là ngừng lại ở trong quá trình này.

A Phi lập tức thấy hối hận trong lòng, không nhúc nhích ngây ra ở đó có chút lo được lo mất. Dịch Thư Nguyên thấy buồn cười, giơ một cành cây cắm bánh màn thầy đã đen sì lên đưa tới.

“Chớ ngẩn ra đó, ăn đi.”

“Vâng!”

Bấy giờ A Phi mới như trút được gánh nặng, vội vàng đi qua nhận bánh màn thầu, ăn được vài miếng thì tâm tư lại bay xa, nhìn Dịch Thư Nguyên một hồi lâu, cẩn thận hỏi: “Tiền bối, tâm pháp ngài vừa mới dạy cho ta có tên không?”

Tâm pháp? Dịch Thư Nguyên vừa muốn nói gì đó, nhưng trong đầu chợt lướt qua dòng suy nghĩ, sâu kín mở miệng phun ra một cái tên nghe khá là cao thượng.

“Ngươi có thể gọi nó Thanh Tâm Quyết.”

“Thanh Tâm Quyết!”

A Phi đọc nhẩm lại một câu, trong lòng phấn khởi không thôi. Làm sao hắn không biết đây là một môn tâm pháp vô thượng chứ, tối hôm nay đều phải hưng phấn không ngủ được!

Có điểm làm cho bản thân A Phi cảm thấy bất ngờ là, có lẽ bởi vì chạy trốn một ngày một đêm quá mệt mỏi nên một đêm này hắn ngủ vô cùng an ổn, lại không có cơn ác mộng như trước kia.

Chẳng qua Dịch Thư Nguyên gần trong gang tấc lại không phải như vậy, hắn chẳng những nằm mơ, lại cò là ác mộng cơ. Hắn lại một lần nữa nằm mơ thấy cảnh mình rớt xuống sông.

Nhưng trong mộng Dịch Thư Nguyên là đứng ở đầu thuyền nhìn xuống mặt nước, thấy được luồng ánh sáng!

Ngay sau đó, ngay cả người và thuyền đều bị hút vào trong nước.

Trước mắt không còn là nước chảy, mà là các loại hình ảnh hỗn loạn, các loại tâm tư trong lòng dường như cũng đều phóng ra dung nhập trong đó. Dịch Thư Nguyên không riêng gì đang “ngẫm”, hơn nữa còn là đang “xem”!

Lúc đó phía trước lòng bàn tay có một đống điểm sáng, tia sáng thành từng luồng, còn rất nhiều hình ảnh hiện lên, Dịch Thư Nguyên cũng vô thức muốn bắt được nó!

Nhưng trong lòng Dịch Thư Nguyên hoảng sợ chưa từng có từ trước đến nay, từ lúc nào không hay suy nghĩ và tình cảm của hắn chút đã lần nữa dung nhập vào trước đây, dung nhập vào trong nước hầu như hít thở không thông. Loại cảm giác tất cả đều bất lực lại tất cả đều khát vọng khiến người ta sống không bằng chết!

Ù ~

Giờ khắc này, vầng sáng trong nước nổ tung, từng luồng sáng bay ra ngoài.

“Hộc, phù phù.”

Dịch Thư Nguyên bị giật mình tỉnh dậy từ trạng thái nhập thần, trên khắp cả người đã chảy đầy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, dường như trái tim đang muốn phá ngực lap ra.

A Phi vốn ngủ yên bên cạnh lập tức nhảy dựng lên nhìn bốn phía, sau đó tới ngay đến bên người Dịch Thư Nguyên, khắp khuôn mặt toàn là sự khẩn trương.

“Tiền bối ngài làm sao vậy? Có phải vết thương cũ phát tác không? Tiền bối, ta nên giúp ngài như thế nào đây?”

Dịch Thư Nguyên dần dần hòa hoãn hơi thở, lau mồ hôi hột trên mặt lắc đầu nói: “Không có gì đâu, một cơn ác mộng mà thôi, tiếp tục nghỉ ngơi đi!”

Nói xong Dịch Thư Nguyên cũng không để ý đến A Phi có phản ứng gì, túm chặt lấy áo da đang đắp nghiêng người nằm xuống.

Cũng là bởi vì luồng sáng nên ta mới đi tới chỗ này đúng không? Là cái gì thế? Dịch Thư Nguyên nghĩ như vậy, cảm giác hoảng sợ đã bỗng dưng tăng lên. Hắn nhanh chóng xóa bỏ ý niệm trong đầu, ép buộc mình đi ngủ.

A Phi nhìn dáng vẻ của Dịch Thư Nguyên muốn nói lại thôi, sau đó vỗ mạnh lên đầu của mình, ngồi bên đống lửa cẩn thận chiếu cố. Đêm nay hắn cảm thấy tinh lực dồi dào, đã nghỉ ngơi đủ rồi.

--

Từ ngày kia trở đi, A Phi và Dịch Thư Nguyên ban ngày lên đường, buổi tối thì Dịch Thư Nguyên ngủ còn A Phi tu tập Thanh Tâm Quyết. Từ mỗi lần đều cần có giọng của Dịch Thư Nguyên dẫn đường mới có thể vào tĩnh, đến sau đó có thể tự tu tập.

Dịch Thư Nguyên cũng có chút bội phục A Phi. Người này thực sự là khắc khổ, thế mà lại có thể không di chuyển mông ngồi im một chỗ cả đêm. Hắn cũng từng tưởng rằng mình có thể làm được, nhưng thời gian yên tĩnh quá lâu thì sẽ cứ sinh ra tạp niệm, khó tránh khỏi nhất là sẽ nghĩ tới việc rớt xuống sông, sau đó giật mình tỉnh dậy trong sự hoảng sợ.

Bạn đang đọc Tế Thuyết Hồng Trần (Bản dịch) của Chân Phí Sự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.