Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện đời không như ý muốn

Phiên bản Dịch · 1218 chữ

Chương 319

Nếu đứng trước một Thanh Chi như vậy, Giang Trảm có lẽ sẽ không còn e dè như vậy, những chuyện không thoải mái kia sẽ qua đi, những ngăn cách sẽ được lấp đầy, chỉ cần có thời gian và cho nhau thời gian.

Diệp Lưu Tây rưng rưng cười rộ lên: "Em không ngờ, anh không còn thời gian nữa. Đúng vậy, trước đây em chỉ muốn nổi bật, muốn có quyền thế, muốn Thành Hắc Thạch, nhưng Giang Trảm à, con người sẽ thay đổi, giờ đây đối với em, Thành Hắc Thạch đã không còn quan trọng nữa”.

Thành Hắc Thạch, cũng chẳng qua là một tòa Thành được xây dựng từ đá của núi Hắc Thạch, bên trong có vô số người mà cô không hề quen biết. Nó chỉ là một tòa Thành chất chứa bao hỉ nộ ái ố của người xa lạ, cô cần gì phải hy sinh người của mình để có được tòa Thành này?

Một trăm năm, hai trăm năm, chỉ cần không có đại nạn, thì Thành Hắc Thạch vẫn đứng sừng sững nơi đó. Còn con người sẽ đổi thay, cuộc sống luôn chảy theo dòng thời gian, khi đó xương cốt của cô đã mục nát từ lâu rồi.

Ai có thể sống mãi chứ? Vạn Lý Trường Thành đến nay vẫn còn đó mà đâu thấy Tần Thủy Hoàng năm xưa.

Những năm tháng sống trên đời, cô không còn cố chấp đạt được những thứ vĩnh cửu này, bởi những người và vật bên cạnh còn quan trọng hơn cả đỉnh phù vân.

Thời niên thiếu của cô không có áo đẹp, ngựa tốt mà tràn ngập dơ bẩn, đói khát, âm u, ẩm ướt, nhưng cô vẫn hoài niệm như cũ, bởi vì đoạn thời gian kia vĩnh viễn không bao giờ trở lại, còn bởi đoạn ký ức ấy có tia sáng dịu dàng là Giang Trảm.

Mặc kệ con đường phía trước như thế nào, mặc kệ đường đời hỗn loạn ra sao, Giang Trảm sẽ không bao giờ bị thay thế. Xương Đông là người yêu, nhưng Xương Đông cũng không thay thế được Giang Trảm.

Cô đưa tay lau đi nước mắt đang chảy trên gò má.

Lý Kim Ngao nói với cô, không có cách nào cứu Giang Trảm, cô cũng hiểu, Quan nội dù ly kỳ thế nào, cũng vẫn có giới hạn, thật giống như mạng sống của Xương Đông, cô cũng chỉ có thể giành giật từ ba năm này đến ba năm khác, không có cách nào một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.

Nhưng Lý Kim Ngao vẫn nghĩ ra một biện pháp, nói: “Tiểu thư Lưu Tây, tôi cũng xem phim màn ảnh nhỏ của Quan ngoại, biết chuyện cải tử hồi sinh này, tạm thời ngay cả Quan ngoại cũng không làm được, nhưng có vài người, sẽ đóng băng cơ thể hai trăm năm, ba trăm năm, có lẽ đến lúc đó, y thuật phát triển, sẽ có cách cứu chữa, hay chúng ta dùng gỗ Mẫu Thai bảo tồn Trảm gia, lại tìm một động băng đặt vào đi”.

Đúng vậy, có lẽ người đời sau sẽ có cách, trước dây chỉ có chim mới bay được trên trời, giờ không phải đã có vô số người đã bay xẹt qua bầu trời xanh đấy sao.

Diệp Lưu Tây mỉm cười.

Giang Trảm, nếu thật sự có một ngày như vậy, chắc em đã chết từ lâu rồi, Long Chi cũng đã chết, cả những tranh đấu anh không thích, cũng đã sớm ngừng lại.

Hy vọng anh có cuộc đời mới, bình thường và giản đơn, yêu người mình muốn yêu, cũng được cô ấy đối xử tử tế.

Trở lại lều, Diệp Lưu Tây ngủ một giấc.

Vốn tưởng rằng chiến sự đã ngừng, có thể ngủ một giấc thật ngon, nhưng vẫn không ngủ yên được, có quá nhiều chuyện phải nghĩ, ngay cả trong mơ cũng phải lo lắng trùng trùng, luôn sợ Tâm Huyền gián đoạn, lao ngục sụp đổ, Mắt Bọ Cạp lại thất bại thảm hại...

Cô từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ấn huyệt Thái Dương, khóe mắt bỗng liếc thấy một vật gì đó nơi rèm cửa.

Diệp Lưu Tây quát một câu: "Ai?”.

Đầu tiên là Trấn Sơn Hà ló đầu vào, theo sau là A Hòa, cười hì hì: "Chị Tây, em mang Sơn Hà tới giải sầu cho chị này”.

Diệp Lưu Tây trừng mắt nhìn cô, nhưng không nhịn được cười, ngón tay ngoắc ngoắc về phía Trấn Sơn Hà: "Lại đây”.

Trấn Sơn Hà hấp tấp chạy đến.

Diệp Lưu Tây cởi sợi lắc Tâm Huyền trên cổ tay cho Trấn Sơn Hà ngậm, sau đó vỗ vỗ đầu nó: "Đi”.

Trấn Sơn Hà ngậm vào mỏ rồi bỏ chạy, đến cửa lều thì vểnh mông về phía cô, giống như đang làm động tác chuẩn bị, A Hòa hắng giọng, đếm ngược giúp nó: "Ba, hai, một chuẩn bị...... Chạy!"

Trấn Sơn Hà phút chốc xoay người, vẻ mặt kiên nghị, bộ dạng xun xoe chạy về phía Diệp Lưu Tây, sợi lắc trên mỏ đong đưa qua lại, thỉnh thoảng còn vỗ hai cánh.

Ngày đó, khi tìm được nhóm Diệp Lưu Tây ở Gò thây Yardang, nó cũng chạy như vậy, bước chân mạnh mẽ, mặt trời phía sau từ từ mọc lên đỏ rực, miễn bàn có bao nhiêu chất nghệ.

Mỗi lần tâm trạng sa sút, Diệp Lưu Tây dẫn nó kéo ra ngoài chạy một vòng, dần dà, Trấn Sơn Hà cũng hiểu ý, càng tự giác và thuần thục hơn.

Chạy xong một vòng, Diệp Lưu Tây thu hồi sợi lắc, đuổi nó: "Đi, tìm Lý Kim Ngao xin thóc đi”.

Trấn Sơn Hà nghe hiểu, kích động xoay người chạy ngay, vừa được ăn thóc lại có thể nhìn ánh mắt ghen tị của Trấn Tứ Hải: Ai bảo anh đây lập công chứ? Lý Kim Ngao từng nói, gà với gà không thể so sánh, tốt số thì biết làm sao, nó có thể nằm cả đời trên sổ ghi chép công lao này...

Nó lao ra khỏi cửa như một cơn gió.

A Hòa không đi, đứng tại chỗ, muốn nói gì lại thôi.

Diệp Lưu Tây nhìn cô một cái: "Có việc gì?”.

A Hòa nói: "Chị Tây, em biết chị vẫn luôn muốn đi tìm anh Đông, trước kia là bị bao vây, không thể đi, sau đó là chiến sự căng thẳng, lại chưa giải quyết được chuyện Tâm Huyền nên không đi được, bây giờ chị có thể đi rồi”.

Diệp Lưu Tây trầm mặc một chút lại gạt đi: "Nói sau đi...”.

A Hòa nói không sai, cô vẫn luôn muốn đi tìm anh.

Trước kia là không thể đi, hiện tại rốt cục thời cơ đã tới, cô lại do dự, lo được lo mất.

Có lẽ là sợ gặp mặt.

Sợ cái gì chứ? Sợ chuyện đời không được như ý muốn, sợ giống như hoàng hôn ngày đó, cô tràn ngập niềm vui ung dung đợi Giang Trảm, thế mà cuối cùng lại hóa thành tuyết rơi lả tả tang thương...

Lời Nhắn Chương 319
Mời các bạn đọc truyện Góc Chết Bí Mật
Bạn đang đọc Tây Xuất Ngọc Môn (Bản dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 365

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.