Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch bại lộ

Phiên bản Dịch · 1121 chữ

Chương 269

Thanh Chi, không đúng, là Long Chi.

Trong lòng Diệp Lưu Tây dâng lên dự cảm không lành: “Sao cô lại ở đây?”.

Lời vừa ra khỏi miệng, liền biết mình hỏi thừa; Long Chi đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại đúng thời gian và địa điểm nhạy cảm này, hiển nhiên là kế hoạch đã bị lộ.

Long Chi cười rộ lên: “Đầu óc Xương Đông rất tốt, nhưng kế hoạch chu đáo chặt chẽ hơn nữa cũng không bằng cài nội gián vào nhóm cô”.

“Nội gián?”

A Hòa? Hay là Lý Kim Ngao?

Tim Diệp Lưu Tây đập rất mạnh, hai người này, đều ở bên cạnh Xương Đông.

“Ai?”

Long Chi giơ ngón trỏ lên môi, khẽ xuỵt một tiếng, ánh mắt chuyển hướng nhìn hai chiếc xe chạy loạn xạ như ruồi không đầu : “Tự mình xem đi”.

Đây đã là lần thứ ba Đường Mập quay đầu xe.

Vũ Lâm Vệ ngồi trên chiếc xe sau không thể nhịn được nữa, lúc hai xe sát nhau, có người thò đầu ra hét lên: "Cậu đang mò mẫm cái gì đấy, chạy tới chạy lui bao nhiêu lần rồi!".

Đường Mập quát lại: “Tôi tìm kiểu này là có lý của tôi, các người đi theo là được!”.

Gào xong rồi, gã sảng khoái thêm rất nhiều, đạp mạnh chân ga vút đi, quay đầu nhìn thấy Đinh Liễu nước mắt vẫn tuôn rơi: "Đinh Liễu, không phải chứ, em vẫn khóc à?".

Đinh Liễu nói: “Anh thì biết cái quái gì chứ, em đây gọi là nhập vai quá sâu, không dừng lại được, ôi trời ơi, nước mắt chảy, nước mũi cũng chảy ra rồi”.

Không tìm được khăn giấy, Đinh Liễu đành phải hít mũi liên hồi, chỉ có thể không ngừng hít mũi, lại đưa tay lau nước mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Ai, Đường Mập, lái xe chậm một chút, em ra phía sau xem Cao Thâm, anh Đông nói đặt quyển sổ trên người anh ấy, muốn em đưa cho chị Tây xem”.

Đường Mập hơi nhả chân ga: “Mau đi xem Cao Thâm, cũng để khỏi bị tắc thở”.

Đinh Liễu “Hứ” một cái, lảo đảo đứng dậy, nửa đi nửa bò ra thùng xe phía sau. Lúc xác sống làm loạn, cô và Anh Đông đã quấn đầu, quấn chân Cao Thâm đưa vào xe, Đường Mập lo lắng vô cớ, sợ có người lục soát xe, còn lấy chăn che Cao Thâm kín mít. Đinh Liễu không biết đã thì thầm bao nhiêu tiếng "A di đà phật", sợ lần di chuyển này lại khiến Cao Thâm gặp bất trắc gì.

Không gian trong xe có hạn, Cao Thâm lại là người cao chân dài, để vừa không gian chật hẹp, chỗ không bị thương như cánh tay, chân đều bị gập lại Cô mở chăn ra, mở hai tay Cao Thâm đặt trên lồng ngực ra, tìm kiếm khắp một lượt, hoang mang cực độ: “Không có”.

Đường Mập nói: “Lục trong túi xem, có phải em lục sót ở đâu không?”.

Đinh Liễu tức giận: "Anh có phải là ngốc không đấy, đó là sách, vừa to vừa cứng, giấu trong người còn cộm lên, có phải tờ giấy đâu mà bỏ sót?".

Thật sự tìm không thấy, cô đành phải bò trở về ghế phụ: “Có phải anh Đông già rồi nên lẩm cẩm không? Rõ ràng là không có gì mà, ồ, trên tay em có thứ gì vậy?”.

Cô nâng bàn tay lên, ghé sát vào đèn trong xe nhìn.

Một vết màu đỏ nhạt, giống màu sắc hoa mai, chắc là máu dính phải ở đâu đó, ngửi có mùi mặn mặn, cái này không lạ, cô vừa lau nước mắt mà...

Vậy, cô đã bị dính máu ở đâu nhỉ? Khi nãy cô đưa tay vén chăn lên, nắm lấy cánh tay Cao Thâm, lại lật người anh...

Trong lòng Đinh Liễu đột nhiên giật thót.

Cô nhớ rõ, trên cánh tay Cao Thâm có hình xăm hoa mai, màu cánh hoa giống hệt màu trên tay cô. Nhưng Cao Thâm đã xăm rất nhiều năm rồi, không có lý do gì bị trôi màu, chẳng lẽ...

Môi Đinh Liễu trong nháy mắt tái nhợt, giọng cũng lạc đi: “Đường...... Đường Mập?”.

Đường Mập đang bận vòng xe: “Hả?”.

Đinh Liễu sởn gai ốc, không dám kinh động người đằng sau xe, giọng nói khẽ đến mức như thì thầm: “Cao... Cao Thâm, là giả, giả…”.

Gió bên ngoài luồn vào ô cửa kính bị vỡ, tạo thành tiếng rít gào trong khoang xe, Đường Mập không nghe rõ, gân cổ hỏi: “Em nói gì cơ?”.

Đinh Liễu ghé sát vào hắn, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên hét lên.

Cô nhìn thấy, ghế sau xe bỗng dưng vươn ra hai bàn tay to lớn, bóp cổ Đường Mập rồi nhấc lên, trên một cánh tay, rõ ràng là hình xăm hoa mai đã bị nhòe!

Đường Mập bất ngờ không kịp đề phòng, giãy dụa, xe đột nhiên mất lái, lao thẳng vào gò đất bên kia......

Diệp Lưu Tây trơ mắt nhìn xe việt dã đột nhiên đâm sầm vào gò đất, cảm thấy mình giống như là bị người ta bổ hộp sọ ra, bão cát cuồn cuộn, cơn lạnh lẽo dày đặc sộc thẳng đến lồng ngực.

Cô nhìn Long Chi chằm chằm.

Long Chi cười khanh khách: "Mấy người các người, các người rất thân với nhau; cài người giả vào chỉ cần hai, ba câu hay vài động tác sẽ lộ sơ hở ngay nhưng người bị thương hôn mê lại khác, chỉ cần ngoại hình và diện mạo giống là được, không cần mở mắt, không cần nói chuyện, chuyện cần nghe không cần bỏ sót chút nào, có phải nội gián như vậy rất đặc sắc không?".

......................

Diệp Lưu Tây lạnh lùng nhìn Long Chi đắc ý.

Người dương dương tự đắc, giống như ngôi sao hài lên sân khấu rất thích nhìn khán giả dưới sân khấu bất ngờ cười đến nghiêng ngả - chắc Long Chi muốn nhìn cô thất kinh hoặc là thẹn quá hóa giận, nhưng cô lại không.

Diệp Lưu Tây hờ hững hỏi: “Cười xong chưa? Còn gì để nói không? Hết rồi thì tôi đi đây, tôi bận lắm”.

Long Chi mỉm cười: “Vậy đi đi, tôi cản cô sao? Không thể dựa vào mồm miệng là có thể lật ngược tình thế đâu”.

Đây là sự thật, Diệp Lưu Tây nén giận: “Cao Thâm ở đâu?”.

“Đang trong tay tôi ...... Sao không hỏi hắn còn sống hay đã chết?”.

Bạn đang đọc Tây Xuất Ngọc Môn (Bản dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.