Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh báo yêu phong

Phiên bản Dịch · 1198 chữ

Chương 259

Khi đó, máu của cô dẫn Hồn Thành xê dịch, xuất hiện dải đất màu xám, hai người là lợi dụng đám Muỗi mắt bay vào bay ra, mới tìm được vị trí cửa chính xác.

Xương Đông nói: "Long Chi bảo anh giết em, anh còn chưa trả lời cô ta. Cho nên, sau khi tới Gò thây Yardang, cô ta nhất định sẽ tìm anh nói chuyện, anh sẽ mượn cơ hội bàn điều kiện với cô ta - khoảng thời gian này, các em phải nắm bắt cơ hội. Lợi dụng vết đám Muỗi mắt của Lý Kim Ngao tìm được vị trí cửa Quan, đưa mấy người Đinh Liễu ra khỏi cửa Quan trước, mấy người bọn họ an toàn, chúng ta có thể yên tâm hơn phân nửa”.

Diệp Lưu Tây nhíu mày: “Nghe không tệ, nhưng với tình huống hiện tại của Cao Thâm, phải có người khiêng, muốn mang anh ta đi vậy thì gây chú ý quá”.

Xương Đông gật đầu: “Đó là một điểm khó, đến lúc đó có thể phải nghĩ cách tạo ra chút hỗn loạn che giấu tai mắt người khác, em cũng đừng nóng vội, chi tiết kế hoạch sẽ từ từ hoàn thiện”.

Đang nói, cách đó không xa tiếng còi vang lên, đây là thói quen của Vũ Lâm Vệ: một tiếng còi, thu dọn đồ đạc; hai tiếng còi, chuẩn bị lên xe; ba tiếng còi, xuất phát, giữa mỗi tiếng còi, cách nhau từ ba đến năm phút.

Diệp Lưu Tây đứng dậy trở về xe, đi hai bước, lại xoay người: "Xương Đông, hiện tại giữa chúng ta có xảy ra vấn đề gì không?".

Xương Đông ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra vấn đề gì?”.

Anh vịn tay Diệp Lưu Tây để đứng dậy, hơi nghiêng người, che khuất tầm mắt bên ngoài, cúi đầu hôn trán cô một cái, khẽ khàng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, giữa chúng ta, không có vấn đề gì”.

……

Đinh Liễu sớm rời khỏi xe, còn kéo theo thầy thuốc cũng ra khỏi xe, chính là muốn dành không gian yên tĩnh cho Xương Đông cùng Diệp Lưu nói chuyện, mắt thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, càng về sau còn kéo tay nhau nên rất vui mừng, vất vả lắm mới đợi được Diệp Lưu Tây đi tới, vèo một cái xông lên ngăn cản, cười rất gian "Chị Tây à, hai người bình thường lại rồi hả?".

Diệp Lưu Tây nói: “Em đi chung xe với Xương Đông phải chú ý đến anh ấy, chị cảm thấy anh ấy có chút vấn đề”.

Đinh Liễu hoảng sợ, nói lắp bắp: "Sao... sao vậy, anh ấy là vì Khổng Ương, không... không tha thứ cho chị sao?".

Diệp Lưu Tây lắc đầu: “Không phải, anh ấy cho người ta cảm giác như chuyện của Khổng Ương không ảnh hưởng gì đến anh ấy”.

Đinh Liễu giậm chân: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Chứng tỏ anh Đông đã nghĩ thông, cũng chứng tỏ anh ấy thích chị hơn Khổng Ương, cho nên bỏ qua chuyện cũ”.

Diệp Lưu Tây nói: "Xương Đông là một người trọng tình nghĩa, chị nói anh ấy trọng tình nghĩa, anh ấy không chỉ tốt với mỗi mình chị. Sau vụ Sơn Trà Đen anh ấy bán hết gia sản đi bồi thường cho gia đình những người gặp nạn, dường như lánh đời hai năm, lại vì một tấm ảnh chụp, liền quyết định theo chị đến Lop Nur, chuẩn bị tận mười tám chiếc túi đựng xác, chứng tỏ anh ấy đến đây không phải vì mỗi Khổng Ương mà tới. Phẩm chất của một người sẽ không thay đổi, em không nhận ra anh ấy có biểu hiện khác thường sao?".

Đinh Liễu bối rối: “Khác... khác thường sao? Tính tình của Anh Đông, không phải vẫn luôn như vậy sao?”.

Không mừng rỡ, cũng không buồn bã, cho dù ở Thôn Hoang bẻ gãy cổ Khổng Ương, cũng chỉ im lặng khắc Rối bóng hai ngày.

Tiếng còi lại vang lên, không có thời gian để giải thích, Diệp Lưu Tây đẩy cô lên xe: “Tóm lại, em chú ý kỹ Xương Đông cho chị”.

……

Dọc theo đường đi, xe lắc lư, Cao Thâm hôn mê bất tỉnh, thầy thuốc ngồi trong góc xe ngủ gà ngủ gật, Đinh Liễu thì cách một lát lại liếc trộm Xương Đông.

Cũng không có gì khác thường, chỉ thỉnh thoảng, thấy anh sẽ lật xem quyển sổ trong tay kia.

Đinh Liễu rất muốn nhìn xem trong quyển sổ là cái gì, khi Xương Đông mở ra lần nữa, cô giả bộ nhặt đồ, cố ý cúi người xuống, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn...

Đều là chữ, dày đặc, xe xóc nảy, những chữ kia bơi lội như nòng nọc, lắc lư khiến đầu cô choáng váng.

Viết về cái gì? Thư? Nhật ký?

Thảo nào chị Tây luôn nói anh Đông là nghệ thuật gia già, từng này tuổi có ai lại nhẫn nại viết từng nét chữ thế kia chứ.

Buổi tối hôm đó, không biết có phải đi lạc đường hay không, không tìm được quán trọ Cây Hoa đỏ nào nên toàn bộ thành viên cả đoàn phải cắm trại bên ngoài. Đinh Liễu có chút căng thẳng, túm lấy người phụ trách của Vũ Lâm Vệ hỏi: “Ở trên mặt đất sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”.

Người nọ nói: “Chắc là không, tuyến đường này cấp trên đưa. Hơn nữa, gần đây không có cảnh báo yêu phong”.

Cái quái gì thế? Tuyến đường cấp trên chỉ định để tránh yêu ma à? Vậy tại sao không sửa một con đường an toàn mang lại lợi ích cho dân chúng? Còn nữa, cảnh báo yêu phong là cái gì?

Đinh Liễu xuyên qua đám người náo nhiệt xem múa Rối bóng, chạy đến bên lều lớn tìm A Hòa, A Hòa không thể nói chuyện, chỉ có thể viết từng chữ từng chữ.

Đinh Liễu nghiêng đầu nhìn.

Cô viết là: Có yêu ma quấy nhiễu, yêu phong sẽ nổi lên.

Đinh Liễu buồn bực: “Vậy, sẽ thật sự nổi gió sao?”.

A Hòa viết: Chưa chắc.

Đinh Liễu không thể tưởng tượng nổi: “Cảnh báo yêu phong của các cô, chính là dự đoán có yêu ma đến hay không hả? Nếu có yêu ma đến có cử Phương Sĩ đi tiêu diệt chúng không?”.

A Hòa lại viết: Chắc có, nhưng yêu phong cũng có nhiều loại. Loại nhỏ thì Phương Sĩ địa phương đối phó được; còn gặp phải loại khó đối phó, sẽ có người chết hoặc bị thương; loại nghiêm trọng hơn, cuối cùng phải mời Phương Sĩ của Thành Hắc Thạch đến giải quyết.

Dừng một chút lại viết: Giống như Gò thây Yardang, bởi vì có xác sống, vùng đó luôn có cảnh báo yêu phong.

Đường Mập ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Không đúng, sao đợt ở Tiểu Dương Châu không có bất cứ báo động nào?".

Bạn đang đọc Tây Xuất Ngọc Môn (Bản dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 324

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.