Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một mảnh hỗn loạn

Phiên bản Dịch · 1176 chữ

Chương 229

Con rắn bị bắn vào đầu nên rụt về phía sau theo bản năng, tình cờ lại giải trừ nguy cơ cho Đường Mập, thừa dịp ngàn cân treo sợi tóc này, Đường Mập giương mắt nhìn xem ai đã cứu mình, nhận ra trên miệng vách núi đứng chính là Đinh Liễu, cảm động đến nước mắt nước mũi chảy ra: "Đinh Liễu, bắn tốt lắm! Bắn chết nó đi!".

Nguyện vọng tốt đẹp này chỉ gắng gượng chưa tới một giây.

Con rắn khổng lồ kia tựa hồ là hoàn toàn bị chọc giận, thân hình vặn vẹo, đầu như cây búa tạ, đập loạn xạ vào bốn vách núi, xích sắt bị kéo đứt, những tảng đá to trên vách đá không ngừng rơi xuống, cả hang động lung lay như sắp đổ, bụi mù nổi lên bốn phía, Đường Mập chỉ cảm thấy bỗng nhiên không có trọng tâm, cả người lẫn ván trượt rơi thẳng xuống phía dưới, trước mặt lại nổi lên gió lớn, thì ra con rắn khổng lồ đột nhiên trồi lên lần nữa, ầm một tiếng thật lớn, vách đá bị nó đụng nứt, sụp đổ......

Trước mắt Đường Mập tối sầm.

Trời long đất lở cũng chỉ đến thế thôi.

Tình thế đối với Vũ Lâm Vệ càng ngày càng không ổn.

Triệu Quan Thọ được người hộ tống rút lui đến sườn núi, quay đầu nhìn tình hình chiến đấu ở phía dưới, nhìn thấy vài tên Phương Sĩ đang kết phù bị Thê Nương Thảo quét bay, trong đó một người bay lên giữa không trung, bỗng nhiên bị phiến lá xanh biếc bổ nhào xuống bọc lấy, tiếng kêu thảm thiết ở trong bầu trời đêm lay động thành một đường cong kéo dài không dứt.

Thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, pháo trận ở trên cao đã tê liệt, Mắt Bọ Cạp lấy yêu làm lá chắn, áp sát từng chút một, Mãnh Cầm Vệ cùng Kim Vũ vệ vừa lui vừa đánh, xem ra tình hình không thể đảo ngược.....

Một tiếng ầm vang thật lớn, Mặt Kim Gia ở lưng chừng núi vỡ toang, có một cái đầu rắn thật lớn lao ra, thân thể tựa hồ bị ngăn cản, chỉ chui ra một đoạn, hai con mắt to giống như đèn lồng vàng óng, bị ánh lửa chiếu vào trở nên kinh dị đến kỳ lạ.

Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, thủ lĩnh Kim Vũ Vệ bên cạnh liên tục lui vài bước, suýt nữa vấp ngã, Triệu Quan Thọ trầm giọng nói: "Không phải sợ, Kim Gia là là yêu quái đầy lòng tham, cho nên phải dùng cả núi vàng này để trấn áp, yêu quái bị phong ấn, già nua chậm chạp, không khác gì gỗ mục”.

Thủ lĩnh Kim Vũ Vệ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Nhưng là nó...... Nó thoát ra rồi, chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả, lão gia tử, nếu không rút lui trước đi, Phương Sĩ hàng đầu mới có thể hàng phục cự yêu, trong thời gian ngắn, chúng ta thật sự...”.

Ánh mắt Triệu Quan Thọ âm trầm: “Truyền lệnh xuống, tử thủ”.

Thủ lĩnh Kim Vũ Vệ ngạc nhiên, muốn nói cái gì, cuối cùng nuốt xuống, rồi rút dao ra, hướng về chiến trường, khàn giọng kêu to: "Không cho phép lui về phía sau, tử thủ cho tôi!".

……

Triệu Quan Thọ xiết chặt nắm đấm, tóc hoa râm bị lửa mạ thành màu vàng óng. Chiến trường thê thảm như đâm thẳng vào mắt ông ta, thất thủ, lại thất thủ, máu và lửa đan xen, thi thể ngổn ngang, dao kiếm đụng nhau tóe lửa.

Đột nhiên, trên cao vang lên tiếng gào thét giống như sóng biển dâng trào, Triệu Quan Thọ kích động đến môi run rẩy, bỗng dưng ngẩng đầu --

Nếu ông ta không nhìn lầm, là ngọn lửa trên Đài địa hỏa, đột nhiên chui vào cùng một chỗ, giống như là bị xoa thành một cục, ngay sau đó, biến thành một đầu rồng lửa khổng lồ, mang theo thân rồng mạnh mẽ, thế như chẻ tre, lao về phía Mắt Bọ Cạp, đi đến chỗ nào, người ngã ngựa đổ, mặt đất khắc lên bóng hình thú vặn vẹo bị lửa thiêu đốt, mảng lớn Thê Nương Thảo bị móng vuốt rồng lửa nhổ tung lên không trung, Thê Nương Thảo đứt rễ bốc cháy, bồng bềnh rơi xuống, giống như mưa sao băng phủ khắp nửa vòm trời.

Triệu Quan Thọ nhìn chằm chằm đỉnh núi cao.

Rốt cục nhìn thấy, một bóng dáng yểu điệu cao gầy, đứng lặng trong bóng tối núi đá, thần thái bình tĩnh tự nhiên, thủ thế cực nhanh, không ngừng kết phù phép.

Triệu Quan Thọ cười rộ lên.

Long gia, đích xác không hổ là người đứng đầu Phương Sĩ.

Đường Mập mở mắt.

Tiếng chém giết bên ngoài không ngừng truyền vào rõ mồn một, nhưng nơi này, lại an tĩnh đến khác thường, cúi đầu nhìn, những tảng đá to chồng chất đè lên một nửa thân rắn, bên cạnh đó có cái gì đó đang động đậy...

Hắn lấy tay dụi mắt một cái, thấy rõ rồi, đó là một con gà, không sai, Trấn Tứ Hải, đang vỗ cánh, hung hãn tấn công thân rắn kia.

Giống cái gì nhỉ, giống như một con muỗi, dốc hết toàn lực công kích con hổ, bản thân mệt đến hộc máu, mà hổ lại vô tri vô giác.

Không đúng, góc nhìn của mình sao lại kỳ quái như vậy, có phải vẫn bị treo ngược ở trên cao không.

Đường Mập dần dần hồi phục lại: Nhớ rồi, lúc thả dây cứu Xương Đông bọn họ, Mãnh Cầm Vệ cầm dây thừng đem hắn cả bánh xe lẫn xích sắt cột lại với nhau, lúc dây xích bị kéo đứt, hắn cho rằng mình sẽ ngã xuống, kỳ thật không phải, hắn bị treo lên xích sắt.

Nhưng những người khác thì sao, tại sao không có âm thanh gì thế?

Đường Mập sợ hãi, hắng giọng kêu to: “Anh Đông? Chị Tây? Đinh Liễu? Cao Thâm? Các người còn ở đây không?”.

Dừng một chút, lại nhớ tới, A Hòa cũng tới: “A Hòa? Mọi người không sao chứ? Hãy đáp lại một tiếng đi”.

Gọi được một lúc, giọng đều nghẹn ngào.

Tiếng rầm rầm vang lên, có người đẩy đá vụn ra ngồi dậy.

Tim Đường Mập dường như nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa nhìn, nhận ra là Diệp Lưu Tây, hắn mừng đến thiếu chút nữa òa khóc: "Chị Tây, chị không sao chứ?".

Diệp Lưu Tây đầu óc rối loạn, hỏi hắn: “Thấy đám Xương Đông không?”.

Khi đó, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, đá rơi như mưa, cô chỉ nhớ, bỗng nhiên có viên đá to đập xuống, sau đó Xương Đông một tay đẩy cô ra.

Bạn đang đọc Tây Xuất Ngọc Môn (Bản dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 334

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.