Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần thú ! Tiểu Lân

Tiểu thuyết gốc · 1110 chữ

“Tiên sư, tiên sư, ta là Phan Văn Lân đây.”

Phan Văn Lân vội vàng liếm láp khuôn mặt đi tới gần cánh cửa, đối với Phạm Thiên Chính nói.

Phạm Thiên Chính ánh mắt đảo qua, cười cười: “ thì ra là ngươi a.”

Phan Văn Lân hắn tất nhiên nhận biết, dù sao đối phương thân phận bất phàm, chính là đương triều Nội Hầu, huống chi đối phương còn từng cố ý đưa tới không thiếu vàng bạc cung phụng, những ngày này thường xuyên đến chỗ hắn.

Phan Văn Lân vội nói: “Tiên sư, đây là thái tử điện hạ, Thái tử chính là yêu thích giao hữu, khi biết được tiên sư thần thông, lúc này mới cố ý đến đây tiếp kiến!”

“A?”

Phạm Thiên Chính ánh mắt sáng lên, bắt đầu đánh giá thiếu niên đằng sau Pham Văn Lân.

Tuổi trẻ nhiệt huyết, mắt sáng mày kiếm, khí độ thân vương đủ để hình dung người này!

Nguyễn Quang Toản chắp tay, nói: “Ta là đương triều Thái Tử Nguyễn Quang Toản, kính tiên sư đã lâu, lần này đến đây tiếp kiến,vì quá vội vàng nên không chuẩn bị lễ vật, mong tiên sư thứ tội.”

Đối với Nguyễn Quang Toản lời khách sáo, Phạm Thiên Chính ngược lại là không có để ý.

Mà đối phương mặc dù hai tay trống trơn đến đây, nhưng trong lòng của hắn biết được, thân phận đối phương tôn quý, chính là đương triều Thái Tử. Bực này thân phận cao quý hơn vàng bạc tài bảo quá nhiều.

“Thái Tử khách khí, bần đạo chính là nhàn vân dã hạc người, vật thế tục chính là vật ngoài thân mà thôi, hai vị tiến vào trong phòng ngồi trò chuyện” .

Phạm Thiên Chính mỉm cười gật đầu, nhìn rất giống đạo mạo trang nghiêm, không, là tiên phong đạo cốt !

Hai người lúc này đi vào cánh cửa, nhưng vẫn là không có tiến vào nhà tranh, mà là đứng cách “Kì Lân” mười bước , trong ánh mắt lập loè bất an!

“Ô ô!”

“Kỳ Lân” cũng đối người lạ vô cùng cảnh giác, hắn nhe răng trợn mắt, trong miệng phát ra âm thanh ô ô thị uy .

Phạm Thiên Chính bật cười, hô một tiếng: “Tiểu Lân, không thể lỗ mãng!”

Tiểu Lân?

Nguyễn Quang Toả không khỏi im lặng, đường đường Thần thú Kỳ Lân, lại có cái tên nghe quê mùa như vậy?

Ngược lại là Phan Văn Lâm đã không cảm thấy kinh ngạc , chắc hẳn cũng không phải lần đầu tiên nghe được Phạm Thiên Chính gọi thần thú nhà mình như vậy.

Nghe nhà mình chủ nhân quát lớn, Tiểu Lân ô yết hai tiếng, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nằm sấp trên mặt đất, không dám lên tiếng.

“Hai vị hãy theo ta đi vào.”

Phạm Thiên Chính nói đi, liền quay người đi vào trong túp lều.

Phan Văn Lân cùng Nguyễn Quang Toản nhìn nhau, theo sát phía sau, tiến vào trong túp lều, nhưng mà bọn hắn cũng không có hoàn toàn yên tâm, khóe mắt không nhịn được liếc qua quan sát Tiểu Lân nhất cử nhất động, chỉ sợ Tiểu Lân nổi điên lên đả thương bọn hắn.

Đi vào cửa phòng, hai người đã sớm cả người xuất mồ hôi lạnh!

Tiểu Lân sau khi tiến hoá, tự thân uy thế có thể đã sớm không phải thú vật bình thường có thể so sánh, vậy nên hai người sẽ có chút không chịu đựng nổi.

“Hai vị, ngồi đi, hàn xá đơn sơ, nếu có chiêu đãi không chu đáo, còn xin tha lỗi.”

Lúc này Phạm Thiên Chính đã ngồi xếp bằng ở trên một cái bồ đoàn, chỉ chỉ vào hai cái bồ đoàn trước mặt.

“Đã sớm nghe nói tiên sư pháp lực thông huyền, chính là Lục Địa Thần Tiên, nhưng chưa từng nghĩ, tiên sư trẻ tuổi như vậy!”

Nguyễn Quang Toản thở dài, nhìn xem Phạm Thiên Chính, cảm gáic có chút khó tin.

“Trẻ tuổi?” Phan Văn Lân vội vàng lôi kéo, thấp giọng rỉ tai nói: “Thái Tử, cũng không thể nói lung tung, vạn nhất nói sai, đắc tội tiên sư nhưng là không xong, nghe nói người tu luyện có thể ích thọ duyên niên, chỉ sợ tiên sư cũng không phải trẻ tuổi như mặt ngoài!”

Nguyễn Quang Toản nghe vậy, vội vàng lên tiếng cứu vãn: “Tha thứ ta nhục nhãn phàm thai, nói sai, tiên sư chính là người trong chốn thần tiên, nào có thể lấy ánh mắt phàm tục kết luận.”

Lúc này Nguyễn Quang Toản, sớm đã đối với Phạm Thiên Chính thân phận tin tưởng không nghi ngờ.

Dù sao, Thần thú Kỳ Lân thế nhưng là tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể là giả?

“Không ngại.” Phạm Thiên Chính ra vẻ trầm tư, thật lâu hắn khoát tay áo: “Bần đạo thuở nhỏ tu hành, thời gian lâu đời, cũng không biết đi qua bao nhiêu Xuân Thu, tuổi tác cụ thể ta đã không biết được.”

Nguyễn Quang Toản thầm kinh hãi, tuổi tác lớn đến ngay cả mình đều quên bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ mấy trăm tuổi, thậm chí tiến ngàn tuổi?

Trong lòng không khỏi kính sợ, quả nhiên là người trong chốn thần tiên, hoàn toàn chính xác không thể lấy lĩ lẽ phàm tục đối đãi a!

Bỗng nhiên trong lòng của hắn khẽ động, không khỏi sinh ra một ý nghĩ: “Người cao thâm như vậy, nếu không thể vì triều đình sở dụng, há không đáng tiếc? Tiên sư pháp lực thông thần, chắc chắn có thể trong triều đảm nhiệm quốc sư, thiên hạ này thiên tai nhân họa rất nhiều. Trước đây không lâu nghe nói các nơi nạn hạn hán thường xuyên, nếu là tiên sư có thể rời núi, nói không chừng có thể đưa tới mưa gió, cứu chúng sinh thiên hạ!”

Ý nghĩ trong đầu, hắn quyết định chủ ý này.

Chỉ là, hắn mặc dù là một tên Nhất Phẩm Nội Hầu, nhưng nếu muốn cầu Phạm Thiên Chính vào triều đình làm quốc sư, vẫn còn cần xin chỉ thị của Nam Vương, tất cả cứ phải đi từng bước một, không được gấp.

Bất quá, bây giờ có thể thử ý kiến của Phạm Thiên Chính!

Con mắt chuyển động, hắn lúc này mở miệng ,nói: “Tiên sư, trong núi này vắng vẻ, quanh năm tu hành tại rừng sâu núi thẳm, há không buồn tẻ?”

Bạn đang đọc Tây Sơn Tiên Thần Thời Đại sáng tác bởi ThiênChínhLãoMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênChínhLãoMa
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.