Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2217 chữ

Ngày ấy, Đường Thái Tông bởi vì đắc tội vương Kính Hà Long, ba hồn bảy vía thoát ra, ngơ ngơ ngác ngác đi tới Quỷ Môn quan sâm la địa ngục, đi qua đường tam sinh, bước lên cầu Nại Hà.

Chỉ thấy cầu Nại Hà nước sông chảy xiết, quỷ khí âm trầm, vô số ác quỷ nghiệt hồn ở trong đó giãy dụa.

Trong khoảng thời gian ngắn, lũ lụt khắp sông, quỷ rống từng trận.

Đường Thái Tông vốn định nhắm mắt tiến lên, trước mắt lại xẹt qua một đường ánh sáng bạc.

Hắn kinh ngạc nhìn, chỉ thấy một tuyến bạc tinh tế được buộc trên lan can cầu Nại Hà, cái tuyến bạc kia rủ xuống đến trong dòng Vong xuyên.

Bởi vì quá mức tò mò, hắn nhất thời quên nơi đây khủng bố, Thái Tông bới ra lan can, theo tuyến bạc nhìn xuống, chỉ thấy tuyến bạc phát sáng, trong vòng ba trượng không quỷ hồn dám chạm.

Nếu là có ác hồn hung quỷ theo nước Vong xuyên không cẩn thận trôi đến trong ba trượng, đều sẽ lộ ra biểu hiện sợ hãi, tay bới chân đạp vội đến mù quáng, cũng phải liều mạng rời xa bạc tuyến.

Đường Thái Tông càng ngày càng tò mò, tiện tay vo tuyến bạc, hướng lên trên hơi nhấc lên.

Mới nhấc tuyến bạc này, chỉ cảm thấy nặng đến vạn cân, sau đó nhưng càng nhấc càng nhẹ.

Hắn nâng lên tuyến bạc, hai mắt chăm chú nhìn kỹ mặt nước.

Chờ đến khi cầm trên tay nhẹ nhàng hầu như không cảm giác được vật nặng, mặt nước đột nhiên quay cuồng một hồi, kim quang đại thịnh.

Ác quỷ hung hồn gào thét càng thêm hung dữ, bọn họ ba chân bốn cẳng đã chạy lên bờ, nhưng bọn họ tất cả đều là bị đánh vào Vong xuyên chịu khổ, chịu nước sông hạn chế, căn bản không bò lên nổi.

Nên, bọn họ khóc càng thêm thê thảm.

Đúng lúc này, mặt nước đột nhiên phá tan, tựa hồ có cái gì chui ra.

Hình như là một người!

Đường Thái Tông vội vội vàng vàng lôi kéo tuyến bạc lên một đoạn, chỉ thấy một đầu khác đang quấn vào cổ tay người kia.

Theo hắn lôi kéo, người kia cũng bị hắn kéo lên cầu.

Người kia trôi nổi bồng bềnh trên không trung, nhẹ như hồng mao, không lâu, mới chậm rãi rơi xuống trên cầu.

Đường Thái Tông ổn định tâm thần, bước sát hai bước.

Chỉ thấy đó là một hòa thượng đầu trọc, môi hồng răng trắng, trong sáng nhã tuấn, tựa nam tựa nữ, da thịt trắng cũng tỏa ra kim quang, đâm mắt làm người không dám nhìn thẳng.

Thái Tông dùng tay áo che khuất mắt, trong lòng kinh ngạc.

Không biết người này kiếp trước làm bao nhiêu việc thiện, tích bao nhiêu công đức, hưởng bao nhiêu phật quang, mới có được một thân kim quang hộ thể như thế.

Chỉ tiếc hồn vào hoàng lương, nếu không người này chắc có một phen vận may tốt, đắc đạo cao tăng như vậy có thể kết bạn một, hai cũng tốt.

Thái Tông tự định giá, sau khi thích ứng kim quang, mới chậm rãi thả xuống tay áo.

Hắn dịch bước chân, hơi đến gần một chút.

Lập tức mùi hoa sen thơm ngát từ từ bay tới, gột rửa nơi đây quỷ khí bẩn thỉu, Thái Tông chỉ hít hai hơi đã cảm thấy tinh thần thoải mái, ngay cả hồn phách cũng như là nhẹ mấy phần.

Lại nhìn người kia giữa lông mày có điểm một nốt ruồi chu sa, Thiên Tứ phật mắt, như là con cưng Bồ Tát, trí thông minh trước bệ thờ Phật tổ.

Đường Thái Tông vừa định gọi lại người Thiên Tứ phật duyên này, lại thấy lông mi hòa thượng kia run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Cặp mắt kia trắng đen rõ ràng, thanh thấu như nước, thuần triệt như lộc.

- A di đà phật. - Hòa thượng còn nằm trên mặt đất, chắp tay trước ngực miệng tụng phật hiệu nói với hắn.

Thái Tông chân tâm thành ý nói:

- Thánh tăng tại sao lại ở chỗ này? Thánh tăng công đức viên mãn như vậy, nếu là viên tịch cũng nên đi Tây thiên cực lạc, tại sao lại rơi vào vô gian địa ngục?

- Bần tăng không đảm đương nổi xưng hô này, lại nói tiếp tăng nhân vì sao không thể xuống địa ngục? Địa tạng vương Bồ Tát từng nguyện: Địa ngục không trống, thề không thành Phật, tiểu tăng bất tài, chỉ nguyện như vậy.

Đúng lúc này, cầu Nại Hà và sông Vong Xuyên đồng thời chấn động, như là Địa tạng vương Bồ Tát nghe được lời của nàng, đang đáp lại nàng.

Thái Tông than thở:

- Quả nhiên là thánh tăng, không biết nên xưng hô thánh tăng như thế nào?

- Tiểu tăng tục gia họ Trần, nhũ danh Đường Đường, bởi vì nạn đói chạy nạn trà trộn vào chùa Kim Sơn, người trụ trì từ bi, chứa chấp ta, vì ta đặt tên Huyền Trang. Ta thuở nhỏ đã có khả năng trong mộng du tiên, chỉ cần ngủ, tiểu tăng có thể du lịch tam giới.

- Thánh tăng thế nhưng lại có loại thần thông này.

Trần Đường Đường trầm mặc.

Nàng nói mỗi câu nói đều là thật, che dấu duy nhất chính là -- nàng thật ra là một cô gái.

Ngược lại hắn cũng không hỏi, này cũng không tính là nói dối.

Về phần tại sao nàng là cô gái, ở chùa chiền nơi tràn ngập con trai không có lộ ra?

Chỉ có thể nói, con bạch xà yêu trong chùa Kim Sơn kia quá mức thần thông quảng đại, bày cho nàng thần thông lại không người nhìn thấu.

Trần Đường Đường quan sát người đàn ông trước mắt, trên người nam nhân quấn một con Kim Long rộng hai ngón tay, Kim Long vảy rồng chiếu sáng, sừng rồng xinh đẹp tuyệt trần, mắt to ngượng ngùng đánh giá nàng.

Người như vậy ắt là đế vương mệnh.

- Xem khí độ của quý nhân, là đương kim thiên tử?

Đường Thái Tông ở thượng vị lâu, lòng dạ của thiên tử sâu không lường được, hôm nay chẳng biết vì sao, vừa thấy hòa thượng này, liền mừng rỡ không ngớt, có thể này chính là duyên phận phật gia nói tới đi.

Trần Đường Đường cúi đầu liếc mắt nhìn.

Tiểu Kim Long kia đang len lén dùng đuôi của mình quấn chân nàng, vừa thấy nàng nhìn chằm chằm chính mình càng xấu hổ nhắm hai mắt lại, trên vảy vàng chói lọi cũng như xoa lên một tầng son hồng.

Duyên động vật của nàng cũng thật là quá tốt rồi.

Như con bạch xà ngạo mạn kia, nàng lúc trước chạy nạn thấy nó đông cứng ở trên đường, liền đem nó nhét vào trong ngực, nghĩ thầm mau mau tìm một chỗ tránh gió, thắp củi lửa nướng con rắn này, ăn vào bụng.

Ai biết nàng còn không tìm được chỗ, con rắn kia đã tỉnh lại.

Nàng tưởng rằng mệnh này ngưng rồi, không nghĩ tới con rắn kia vậy mà miệng nói tiếng người, nói nàng lấy thân làm ấm nó, phải báo đáp nàng.

Má ơi, nàng muốn ăn nó, nó còn muốn bào đáp nàng, cho rằng nàng là ngốc sao?

Nàng kiên quyết không nhận.

Ai biết con rắn kia như là nhìn trúng nàng rồi, nhất định phải đuổi theo nàng báo ân, còn yêu thích dùng đuôi quấn quít lấy nàng, đúng, y như con Kim Long này.

Trần Đường Đường không chút biến sắc đạp đi cái đuôi vàng rực rỡ này.

Ngay lúc nàng thất thần, Đường Thái Tông đã nói liên miên càn nhằn đem chính mình rơi vào sâm la địa ngục từ đầu đến đuôi nói ra, đơn giản mà nói chính là -- vương Kính Hà Long gây phiền toái lớn, nhất định phải tìm Đường Thái Tông hỗ trợ chùi đít, hắn không hoàn thành, liền chịu sự trả đũa của quỷ Long vương, rơi vào bên trong sâm la địa ngục.

- Phàm nhân ở chỗ này tùy ý cất bước sẽ nhiễm quỷ khí, gây hại cho tính mạng.

Đường Thái Tông kinh hãi đến biến sắc.

Tiểu Kim Long chăm chỉ không ngừng muốn trèo lên người nàng, Trần Đường Đường lại đạp nó môt cước.

“Răng rắc” một tiếng vang giòn.

Trần Đường Đường cúi đầu nhìn, được rồi, nàng không cẩn thận đạp đứt sừng trên đầu Kim Long.

Sừng rồng này cũng quá kém chất lượng!

Tiểu Kim Long trợn to hai mắt, oan oan ức ức nhìn nàng, “tõm” một tiếng, nước mắt lớn chừng hạt đậu nện xuống đất.

Trần Đường Đường dời tầm mắt, lại thấy Đường Thái Tông có chút khó khăn nói:

- Thánh tăng cớ gì vẫn nằm trên đất không chịu đứng lên?

Ôi?

Ôi ôi?

Thái Tông thấy Trần Đường Đường vẻ mặt mê man, cũng rất giật mình:

- Chẳng lẽ thánh tăng không chú ý?

Nàng đã nghĩ tại sao cảm thấy sau lưng lành lạnh.

- Khụ. - Trần Đường Đường chậm rãi bò lên.

- Trên đất mát mẻ, ta mát mẻ một chút.

Thái Tông:

- ...

Trần Đường Đường đứng thẳng người, lại phát hiện vị thiên tử này vẫn cao hơn chính mình.

- A di đà phật, mời bệ hạ cúi đầu.

Thái Tông lộ vẻ nghi hoặc, nhưng bởi vì nàng kim quang đầy người, dáng dấp thuần thiện, liền thuận theo khom lưng cúi đầu.

Trần Đường Đường giơ tay ra, sờ sờ đầu của hắn.

Đầu thiên tử, sờ cảm giác quả nhiên rất tuyệt vời.

- Thánh tăng?

Trần Đường Đường dùng thanh âm - mỗi lần dỗ thí chủ thêm chút dầu vừng tiền - ôn nhu nói:

- Đừng nhúc nhích, ta đem kim quang trong người đưa cho bệ hạ một ít, làm cho bệ hạ mỗi lần ở cõi âm cất bước, không bị quỷ khí nhuộm vào.

Mặt Thái Tông lộ vẻ ôn hòa:

- Đa tạ thánh tăng, ngày khác trẫm chắc chắn sẽ báo đáp thánh tăng.

- A di đà phật, phật độ người hữu duyên, bần tăng chỉ là cùng bệ hạ hữu duyên mà thôi.

Trần Đường Đường lại không nhịn được sờ hai lần đầu rồng của thiên tử.

Tiểu Kim Long quấn quanh Thái Tông, lén lút mù quáng, nó đột nhiên há mồm, cắn ngón tay đeo nhẫn của Trần Đường Đường.

Trần Đường Đường “a” một tiếng, bỏ tay.

Tiểu Kim Long cằm đặt trên đỉnh đầu Thái Tông, khổ hề hề nhìn nàng.

- Thánh tăng làm sao vậy? Có phải là truyền kim quang có hại với thân thể của thánh tăng? - Thái Tông cấp thiết dò hỏi.

Trần Đường Đường nhìn ngón áp út bị cắn ra dấu đỏ, thầm nghĩ: Quả nhiên thiên tử đầu là không được sờ, nhìn, này không phải là gặp báo ứng?

- Không sao, không sao, là bần tăng sắp tỉnh trận mộng này rồi, bệ hạ đừng lo, có kim quang hộ thân của bần tăng, bệ hạ tất nhiên sẽ không ngại.

Trần Đường Đường hai tay hợp lại, cười đến một mặt dễ thân hòa ái:

- Thập điện Diêm Quân trong sâm la địa ngục công chính nghiêm minh, bệ hạ nói rõ tình huống cho các Diêm Quân, bọn họ tất sẽ thả bệ hạ hoàn dương.

Thái Tông tiến lên một bước, muốn nắm chặt tay thánh tăng biểu đạt lòng cảm kích của bản thân, ai ngờ thánh tăng như gặp đại địch, lui lại một bước.

- Thánh tăng?

Trần Đường Đường liếc mắt tiểu Kim Long đang co rúc trên cổ tay Thái Tông nhìn chằm chằm mình, vội nói:

- A, mộng này bần tăng phải tỉnh rồi, bệ hạ cùng bần tăng hữu duyên, thì sẽ gặp lại.

Dứt lời, nàng không quay đầu lại phủi mông một cái rời đi.

Nàng nếu là quay đầu lại liếc mắt nhìn, là có thể phát hiện, Thái Tông cùng tiểu Kim Long trên người hắn lộ ra vẻ mặt giống nhau như đúc –

Một người một rồng đều quyến luyến không rời nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.

Trần Đường Đường nhắm mắt lại, đợi cảm giác quen thuộc kéo tới.

Thân thể từ nhẹ biến nặng... Nặng!

Này cũng quá nặng rồi! Sắp không thở nổi, lẽ nào nàng gần nhất lại mập?

Lúc này, một luồng khí nóng rực vị ngọt phủ lên cổ nàng.

Trần Đường Đường run lên một cái, lập tức mở mắt ra.

Đập vào mắt là một vị nam tử bạch tươi đẹp, mặt hắn như ngọc, môi như hoa đào, mặt mày dương lên, ngậm xuân kẹp mị, lúc không cười đoan trang ẩn tình, lúc mỉm cười bách mị ngàn kiều.

Một tay hắn đỡ gò má, ống tay áo nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần.

Bạn đang đọc [ Tây Du Ký ] Bần Tăng Là Cái Hòa Thượng Giả của Hàn Tuyết Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kothiteodui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.