Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đơn phương 1.

Tiểu thuyết gốc · 1645 chữ

Tôi là Ngọc Nhi, năm nay tròn 27 xuân tròn, là một nhân viên văn phòng bình thường.

Vẻ bề ngoài thanh tú dễ thương là vậy nhưng chẳng hiểu sao mãi cũng không có một mối tình vắt vai.

À thiệt ra tôi có một cái tật xấu đó là đứng trước đàn ông, con trai là tôi cứ bị lúng túng , thích ai cũng chỉ âm thầm không dám nói ra, tính ra từ năm cấp 3 đến giờ tôi crusch rất nhiều người nhưng rồi cũng không bao lâu người ta đều có bạn gái . Vì thế mà bạn thân hay bảo tôi là " đồ nhát cáy" :)) . Hiện tại bạn bè tôi ai cũng có gia đình con cái còn tôi vẫn lẽ bóng. Nghĩ cũng buồn nhưng lâu dần lại quen.

Tôi cứ nhĩ bản thân sẽ sống như vậy đến hết đời, cho đến khi tôi găp anh ấy Nhật Hoàng, hàng xóm mới của tôi. Tôi bị thu hút bởi sự dễ thương, hiền lành và đã lỡ thích thầm anh ấy. Ánh mắt luôn không tự chủ được liếc nhìn khi mỗi khi thấy anh ấy , mỗi ngày chỉ cần được gặp anh là mọi căng thẳng trong công việc đều được xoa dịu. Sau một thời gian quan sát tôi biết anh ấy hơn tôi một tuổi, là dân IT, tình trạng độc thân chính điều này làm tôi rất vui.

Tôi không biết thứ tình cảm đơn phương này có thể kéo dài bao lâu, vì nguyên tắc của tôi chỉ cần crush có người yêu thì tôi sẽ dừng phân tình cảm này lại, nhưng hiện tại tôi thích cảm giác yêu thầm như thế này, có lẽ yêu đơn phương nhiều quá tôi bị bệnh rồi. " Haizz..."

" Hey, cô bé, sao lại ngồi thẫn thờ một mình vậy?" Giọng ai đó vang lên phía sau cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi khiến tôi giật hết cả mình. Tôi có thói quen sau khi ăn tối sẽ dắt cún con ra công viên trước chung cư để đi dạo hoăc ngồi hóng mát, nhưng thật ra là để gặp anh ấy. Vì anh ấy thường đi làm về giờ này.

" À, em dắt cún đi dạo , anh đi làm về đó ạ? "

" Ừ, anh đi làm về, ngồi chơi nhé, anh về phòng đây . " Giọng anh ấm áp

" Vâng ạ, chào anh"

Dạo này tôi thấy anh ấy lạ lắm, thường xuyên nói chuyện và nhìn tôi cười. Điều này làm tôi thấy ngại ngùng, mặc dù trong lòng rất là vui. Chả nhẽ anh ấy cũng thích tôi. Tôi vội lắc đầu, chắc không phải đâu, dù sao các mối tình đơn phương trước tôi bị cho ăn dưa bở mấy lần rồi, lần này chắc cũng như lần trước thôi. "haizzz"

" Trời ơi, sao máy tính lại bị đơ lúc này chứ, đúng là đen đủi mà" Tôi than vãn. Tối nay tôi đang làm việc thì máy tính bỗng dở chứng làm tôi vừa bực vừa lo lắng. Đột nhiên tôi nghĩ đến anh ấy là dân IT, đây là cơ hội tốt để tôi gặp anh :)) , vội chay sang gõ của phòng ổng.

" Cốc...cốc.." " Cạch" Anh ấy mở cửa, cả người chỉ choàng mỗi khăn tắm khiến tôi đỏ hết cả mặt, liền nhìn chỗ khác.

" Có chuyện gì vậy em? " Giọng anh nhẹ nhàng hỏi.

" Máy tính em không biết bị làm sao ấy, anh có thể sang kiểm tra giúp em được không ạ?"

"Ừ, em về phòng đi, tí anh qua xem." " Vâng ạ!"

Tầm 5 phút sau tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, vội nhìn qua mắt mèo rồi mở cửa ra.

" Anh vào đi" Sau khi nói xong tôi dẫn anh lại sofa ngồi " Anh uống nước đi"

"Ừ, anh cảm ơn" Anh tiếp nhận ly nước đôi tay vô tình chạm vào tay tôi khiến tôi vội rụt tay lại.

Sau khi rót nước cho anh uống, tôi liền lấy máy tính đưa cho anh xem. Thời gian chậm rãi trôi, không gian lặng ngắt chỉ có tiếng hít thở của hai người cùng với tiếng lạch cạch sữa máy tính cho đến khi anh ấy lên tiếng.

" Được rồi đó em." anh quay máy tính ra cho tôi xem

" Tốt quá, cảm ơn anh nhé!" Tôi vui vẻ nói.

" Không có gì đâu em."

"May mà có anh.Hì. Hôm nào đó em mời anh ăn cơm để cảm ơn nhé! Cuối tuần này anh rảnh không ạ?"

" Ừ, em khách sáo quá. Cuối tuần này anh rảnh ". Anh cười nhìn tôi.

Tôi thẹn thùng không dám nhìn thẳng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng anh liền đứng dậy nói với tôi :

"Anh có việc bận, em nghỉ đi, anh về đây."

Tôi tiễn anh sau đó đóng cửa nhãy tưng tửng như con hâm trong phòng. Có vẻ như tôi càng ngày càng khống chế không được thích anh ấy hơn rồi. Đêm đó tôi đã ngủ rất ngon, sau khi hoàn thành công việc.

Mọi chuyện diễn ra như ngày thường cho đến tối thứ 5 tôi đi dạo siêu thị gặp lại một người. Đó là chàng trai đầu tiên tôi thích thời cấp 3, đàn anh khóa trên. Anh ấy không còn nét dễ thương như ngày nào thay thế là sự chững chạc, trưởng thành, chỉ có nụ cười là vẫn vậy. Các Crush của tôi đều có chung một đặc điểm đó là dễ thương , nụ cười ngọt ngào tỏa nắng. Đây chắc được gọi là gu đi.

Lúc trước khi nghe tin anh ấy có bạn gái tôi liền buồn một thời gian sau đó quyết từ bỏ thích anh ấy và không nói chuyện nữa. Bây giờ qua đi bao nhiêu năm chắc anh ấy cũng có gia đình vợ con rồi. Anh ấy thấy tôi liền bước lại.

"Chào em, lâu quá không gặp, em khỏe chứ ?" anh mở lời hỏi tôi.

" Hi, em khỏe, cảm ơn anh,còn anh như thế nào?" dù không còn thích nhưng trước đây anh cũng từng giúp tôi công việc trong Đoàn của trường, nên tôi khá thoải mái khi trò chuyện với anh. Đúng vậy chúng tôi quen nhau trong lúc sinh hoạt đoàn của trường.

Sau một lúc trò chuyện, anh ấy mời tôi ăn tối nhưng tôi khéo léo từ chối, sau đó chúng tôi chào nhau ra về. Bỗng dưng trời mưa to, tôi lại quên không mang ô nên anh ấy đề nghị đưa tôi về nhà, tôi từ chối không được đành đồng ý lên xe, vì dù sao tôi cũng không muốn ướt mưa bị cảm.

Đến dưới cổng chung cư tôi định xuống xe anh ấy liền kéo tôi ôm thật chặt rồi thả tôi ra làm tôi ngơ ngác. " Rất vui vì có thể gặp lại em cô gái nhỏ, tạm biệt!" Tôi vội vàng đẩy anh ta ra , xuống xe quay qua cảm ơn, trong đầu thầm nghĩ lần sau sẽ tránh xa anh ta .

Vào thang máy trùng hợp tôi thấy Nhật Hoàng. Anh ấy nhìn tôi ,với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến tôi rởn tóc gáy. Sao hôm nay nhìn anh ấy mà áp lực quá.ing~ Có bệnh à??!!

" Bạn trai em à?' Giọng anh lành lạnh vang lên khiến tôi giật mình.

"Hả ..sao..anh nói gì cơ?"

"Không có gì?" Giọng trầm hơn, đáng sợ quá. May mà thang máy đúng lúc này mở ra tôi liền chạy như bay đến phòng, mở của đóng lại vuốt ngực. Tỉnh táo lại. Ôi đệt , mình có làm gì đâu mà phải sợ.

Còn Nhật Hoàng sau khi thấy Ngọc Nhi chạy thì đôi mắt âm u nheo lại trong mắt đầy sự tính toán.

Cuối cùng cũng đến cuối tuần để được nghĩ ngơi. Chợt tôi nhớ hôm trước tôi có mời Nhật Hoàng hôm nay ăn cơm. Từ hôm đó giờ tôi không gặp được anh ấy. Sau khi mua nguyên liệu và nấu xong tôi đi qua gõ cửa phòng anh.

" Cạch..." Cánh cửa mở ra , anh lại vừa tắm xong, phần dưới quấn khăn tắm, tóc ướt nhỉ giọt lăn xuống ngực cơ bụng múi rôi...á...tôi đang nghĩ gì vậy. Tôi đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, sao tôi cứ có cảm giác anh ấy đang quyến rũ tôi vậy.

" Hôm trước em có mời anh hôm nay ăn cơm, em nấu xong rồi anh sang ăn nhé."

" Ừ" Anh nhìn tôi rồi đáp.

Một lúc sau tôi mở cửa thấy trên tay anh cầm là một chai rượu vang đỏ cùng hai cái ly thì hơi khó hiểu, chưa để tôi nói anh bảo:

" Chai rượu hoa quả này là bạn anh tặng không có dịp uống nay đem sang, em có thể uống không? ." Tôi gật đầu với anh vì dù sao tôi cũng được mệnh danh là ngàn chén không say mà.

Nói xong anh kéo ghế ngồi xuống, tôi đem đồ ăn ra. Ngoài gia đình ra đây là lần đầu tôi nấu cho người ngoài mặc dù tôi đã từng học một khóa nấu ăn trước đây. Tôi hơi thấp thỏm hỏi anh:

" Đồ ăn em nấu hợp khẩu vị anh không ?"

" Ừ, ngon lắm, nếu có thể ăn cả đời thì tốt rồi.''

" Sao ạ? " Câu sau anh nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ.

Anh không đáp mà chỉ cười ôn nhu nhìn tôi. Anh ấy thật lạ.

Bạn đang đọc Tập truyện sắc 18+ sáng tác bởi Thacbaccamnhien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thacbaccamnhien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 171

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.