Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cấp tốc

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

-----------------

Bạch Long Ngọc hai ngày này rất phiền muộn.

Một tháng trước vì lấy một ít Linh Dược cùng Tử Dương Đỉnh, Khương Tư Nam hung hăng nhục nhã Cổ Tinh một chầu, lão ba dùng nhiều tiền mời đến Nhị phẩm Luyện Đan Sư dưới sự giận dữ, vậy mà đã đi ra Bách Thảo Đường.

Lão ba của Bạch Long Ngọc giận dữ, hung hăng sửa chữa hắn một chầu, cái này có thể khổ Bạch đại thiếu rồi, không thể uống hoa tửu, không thể nghe hoa khôi Bách Hoa lâu hát, để cho hắn lập tức cảm giác nhân sinh u ám.

Khương Tư Nam đánh chết Hoàng Thiên Hoa, để cho hắn vui vẻ không thôi, vốn muốn tìm Khương Tư Nam ăn mừng, nhưng mà không nghĩ tới Khương Tư Nam tập trung tu luyện, Trương Long Triệu Hổ ngăn cản hết thảy người tiến vào trong đó quấy rầy, để cho Bạch Long Ngọc vô cùng phiền muộn.

Càng làm cho hắn phiền muộn chính là, ba ngày trước bên cạnh Bách Thảo Đường vậy mà mở một Trú Nhan Trai, bán ra Thánh Dược dưỡng nhan, hấp dẫn một nhóm lớn người, để cho Bách Thảo Đường hai ngày này sinh ý giảm xuống không ít.

Bạch Long Ngọc hao số tiền lớn mua một nằm vùng, kết quả phát hiện, lão bản sau lưng Trú Nhan Trai này là Cổ Tinh!

Phát hiện này để cho Bạch Long Ngọc tức giận, lão già kia đã đi ra Bách Thảo Đường, vậy mà ở bên cạnh trực tiếp mở một cửa hàng, cùng Bách Thảo Đường hát lôi đài đùa giỡn, hắn tức giận, mang theo một đám thị vệ diễu võ dương oai, muốn đến Trú Nhan Trai nhìn một chút!

- Phanh!

Bạch Long Ngọc vừa đi tới cửa lớn Trú Nhan Trai, cũng cảm giác được tiếng vật nặng rơi xuống đất, từ đỉnh đầu rơi xuống một bóng người, lập tức dọa hắn nhảy dựng, bắt đầu chửi ầm lên.

- Cái nào không có mắt ném loạn đồ vật...

Nhưng mà, lập tức cổ họng của hắn giống bị cái gì đó nghẹn ở cổ, không phát ra được thanh âm nào, nhìn kỹ bóng người trước mặt, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trừng tròn xoe.

Khương Vũ Điệp bị Bách Linh ném từ lầu hai xuống, cũng không có bị trọng thương gì, dù sao bản thân nàng cũng đạt tới Hậu Thiên Bát Trọng, thể chất có chút kinh người.

Nhưng mà ném như thế, quần áo trên người nàng triệt để vỡ vụn thành mảnh vỡ bay lả tả, chỉ để lại một thân áo lót, da thịt mảng lớn mảng lớn lõa lồ ra bên ngoài, như ngọc óng ánh, tuy chỉ có mười ba tuổi, nhưng mà dáng người cao gầy, có một loại trẻ trung mị lực.

Nàng giờ phút này đã cảm giác không thấy thế giới bên ngoài, chỉ cảm thấy bản thân khô nóng, phảng phất như sa vào trong biển lửa, làm cho nàng không tự giác muốn cởi đi hết thảy quần áo trên người, toàn thân nàng đỏ bừng, ánh mắt mê ly, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ để cho người hồng tim nhảy.

Động tĩnh ở đây cũng đưa tới rất nhiều người trên đường chú ý, đều nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị coi đến tột cùng.

Đang lúc Khương Vũ Điệp chuẩn bị thò tay, giật xuống áo lót trên người, hai trên lầu, Cổ Tinh lặng yên xuất hiện, khóe miệng mang theo một vòng lành lạnh, cùng trung niên mỹ phụ, Bách Linh chuẩn bị quan sát trò hay.

Nếu cháu gái của Trấn Quốc Võ Thành Vương ở trên đường Chính Dương chạy trần truồng, áo rách quần manh, hơn nữa bị tất cả người trong Ngọc Kinh Thành chứng kiến, chỉ sợ Khương Viễn Sơn sẽ tức giận đến thổ huyết a!

- Tránh ra!

Bạch Long Ngọc chỉ sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng qua, tuy hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà ánh mắt của hắn lập tức trở nên đỏ ửng, hắn gào thét một tiếng, liền xông tới.

Áo ngoài rộng lớn của hắn lập tức bị kéo xuống, tiếng gió gào thét, hắn dùng lực khẽ quấn lại Khương Vũ Điệp, hơn nữa che đậy mặt của nàng, lúc này cái gì trọng yếu nhất, Bạch Long Ngọc nhất thanh nhị sở.

- Mở đường!

Hắn đối với thị vệ ở sau lưng gào thét một tiếng, sau đó ôm Khương Vũ Điệp bỏ chạy.

Giờ phút này, đám người cũng đã tụ tập lên, nhưng mà Bạch Long Ngọc phản ứng quá nhanh, rất nhiều người còn không có chứng kiến mặt mũi của Khương Vũ Điệp, đều âm thầm đáng tiếc bỏ lỡ một hồi trò hay, bắt đầu nghị luận nhao nhao.

- Trên người Bạch Long Ngọc khiêng nữ hài là ai? Ta thấy thế nào lấy quen mặt như vậy?

- Vừa rồi ta nhìn thoáng qua, hình như là cháu gái của Võ Thành Vương Vũ Điệp quận chúa!

- Ta nhổ vào! Nếu để cho lão Vương gia biết rõ ngươi chửi bới cháu gái của hắn như vậy, khẳng định đem ngươi bầm thây vạn đoạn, Vũ Điệp quận chúa cao quý thuần khiết như vậy, sao sẽ làm ra chuyện như vậy, ngươi chớ ăn nói bừa bãi!

- Đúng vậy, khẳng định không phải Vũ Điệp quận chúa, Bạch đại thiếu nghe nói là ăn chơi thiếu gia, chẳng lẽ là cô nương nhà ai bị hắn đoạt chạy?

- ...

Mọi người nghị luận nhao nhao, nhưng vẫn có một ít người có ý chí thấy được, xé rách quần áo, là cháu gái của Võ Thành Vương, Khương Vũ Điệp!

- Từ trong lầu hai Trú Nhan Trai bị người ném xuống, xuân tâm nhộn nhạo, chỉ sợ là bị người âm thầm hãm hại, Ngọc Kinh Thành này sắp nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu rồi!

Một lão giả tự nói, trong ánh mắt có một loại trào phúng nhàn nhạt.

- Không xong, bị con lợn kia làm hư mất chuyện tốt!

Trong Trú Nhan Trai, Cổ Tinh thấy được loại tình huống này, sắc mặt lập tức đại biến, nhíu mày nói.

Bạch Linh lại cười nhạt một tiếng nói:

- Cổ đại sư chớ sốt ruột, coi như bị Bạch Long Ngọc cứu đi, nhưng mà Khương Vũ Điệp vẫn bị một ít người thấy được, mục đích của chúng ta đã đạt đến, nơi đây không nên ở lâu, mau đi!

- Tốt!

Ánh mắt Cổ Tinh lóe lên.

- Lập tức thông tri Tần đại nhân cùng Thái sư đại nhân tiến đến Bạch phủ cứu viện, Khương Viễn Sơn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!

Mọi người nhẹ gật đầu, nghĩ đến uy thế của Khương Viễn Sơn, trong ánh mắt đều lộ ra một tia kinh hãi, không dám dừng lại, lặng lẽ rút lui khỏi Trú Nhan Trai.

Một bên khác, Bạch Long Ngọc một đường chạy như điên, hắn không đi đại lộ, chuyên đi một ít hẻm nhỏ, thẳng đến tất cả mọi người bị hắn vứt bỏ, ngay cả hắn mang đến thị vệ cũng bị hắn đuổi trở về nhà, hắn mới cẩn thận từng li từng tí từ cửa sau Võ Thành Vương phủ đi vào.

Khi Khương Tư Nam nhìn thấy Khương Vũ Điệp, Khương Vũ Điệp đã hôn mê bất tỉnh.

- Tiểu vương gia, Vũ Điệp quận chúa một mực phát ra thanh âm không tốt, ta sợ người khác nhận ra nàng, đành phải trước tiên làm cho nàng hôn mê bất tỉnh!

Bạch Long Ngọc giải thích nói, ánh mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, thở gấp ồ ồ.

- Tiểu vương gia, những người kia đều đáng chết, Vũ Điệp nàng mới mười ba tuổi a, bọn hắn dĩ nhiên cũng làm... Dụng tâm ác độc như thế, coi như là ngũ mã phanh thây cũng không đủ hoàn lại tội của bọn hắn!

Sắc mặt của Khương Tư Nam tái nhợt, âm trầm đến cực hạn, ngón tay của hắn chăm chú cắm vào thịt, vết máu tràn ngập mà không biết, hắn hít một hơi thật sâu, trên mặt đau lòng cùng thương tiếc nhẹ nhàng đi tới.

Hắn cố nén lòng tràn đầy lửa giận, muốn trước xác minh bệnh tình của Khương Vũ Điệp.

- Can Trường xuân dược! Dĩ nhiên là dùng mấy chục loại Linh Dược luyện chế thành Linh Đan kích dục!

Khương Tư Nam nổi giận gầm lên một tiếng, khóe mắt muốn nứt, nhịn không được một chưởng đập cái bàn bên cạnh thành phấn vụn, trong ánh mắt lộ ra thần sắc điên cuồng.

Hắn quay đầu, trong thanh âm mang theo băng hàn thấu xương.

- Bạch bàn tử, nhanh đi tìm Băng Tâm thảo, Thiên Hàn quả, Thiên Niên Tùng, Bách Thụ Tâm... cho ta.

Khương Tư Nam báo mấy chục loại Linh Dược, Bạch Long Ngọc quen thuộc dược lý, nghe xong cũng biết là dược vật luyện chế Linh Đan giải độc, không nói hai lời, vung vẩy thân thể cao lớn, kêu gào xông ra ngoài.

- Tình Tuyết, ngươi đi mời Lãnh gia gia tới!

Phương Tình Tuyết ở một bên mắt rưng rưng, tận lòng chiếu cố Khương Vũ Điệp cũng nhẹ gật đầu, bước nhanh đi ra ngoài.

- Lúc này đây, ta muốn tru tận vô sỉ tiểu nhân ở Ngọc Kinh Thành!

Trong ánh mắt của Khương Tư Nam đột nhiên bắn ra hai đạo thần quang, phảng phất như muốn đốt cháy hư không, tan vỡ Thiên Khung!

Bạn đang đọc Tạo Hóa Tiên Đế (Bản Dịch) của Mộ Vũ Thần Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 1207

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.