Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáy hồ kinh hồn

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

-----------------

Kính Nguyệt hồ từ bên ngoài đến xem, cho người cảm giác rất bình thường, giống như là một hồ nước rất thông thường.

Nhưng mà khi Khương Tư Nam lẻn vào dưới hồ, giống như một loại cân đối bị đánh vỡ, Kính Nguyệt hồ bắt đầu tràn ngập một loại áp lực mà thần bí.

Hơn nữa theo Khương Tư Nam càng xuống dưới, cảm giác khí tức càng quỷ dị.

Chung quanh một mảnh đen kịt, vô cùng yên tĩnh, phảng phất như miệng lớn của một Hồng Hoang Cự Thú, tản ra chấn động làm cho lòng người vì sợ mà tâm rung động.

- Kính Nguyệt hồ này rốt cuộc là hình thành như thế nào?

Trong nội tâm Khương Tư Nam không khỏi sinh ra nghi vấn.

Hắn cảm giác được toàn thân nổi da gà, có một loại cảm giác mát thấu triệt nội tâm.

- Bất kể nhiều như vậy, tiếp tục tiềm hành xuống, mãi cho đến đáy hồ nói sau!

Trong thanh âm của Long Hoàng cũng có một tia ngưng trọng.

Khương Tư Nam lấy ra một viên Dạ Minh Châu lớn cỡ nắm tay, sáng chói chói mắt, miễn cưỡng có thể thấy rõ địa phương chung quanh ba trượng.

Hắn tiềm hành xuống, không biết đã qua bao lâu, đến cuối cùng thủy áp cực lớn coi như là hắn cũng cảm giác có chút cố hết sức, chân của hắn va chạm vào đáy hồ cứng rắn.

Bỗng nhiên, ở phía trước bỗng nhiên truyền ra chút ánh sáng.

Đó là một loại nhan sắc quỷ dị, u lam, lúc sáng lúc tối, ở trong hồ nước hắc ám chìm nổi.

- Theo quang điểm kia đi, ta cảm giác đã sắp tới rồi!

Thanh âm của Long Hoàng có chút kích động.

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, đi theo đoàn quang điểm kia, về phía phía trước bước nhanh đi đến, đáy hồ thoạt nhìn đều là nham thạch cứng rắn, cơ hồ không có bùn cát gì, có một ít rong rêu và nguồn nước ở trong khe nham thạch lay động.

- Vô số năm đã qua... Ai có thể cứu ta... Cứu ta...

Bỗng nhiên tầm đó, một thanh âm mông lung, bi thương lẩm bẩm vang lên ở bên tai Khương Tư Nam.

Trong nội tâm Khương Tư Nam lập tức chấn động, trong ánh mắt dần hiện ra thần sắc không thể tin, vãnh tai cẩn thận lắng nghe, lại phát hiện cái thanh âm kia dần dần xa, đã hơi không thể tra.

- Long Hoàng, ngươi có nghe được thanh âm kỳ quái kia không?

Khương Tư Nam nhẹ giọng hỏi.

- Thanh âm? Thanh âm gì?

Long Hoàng có chút kỳ quái nói.

Khương Tư Nam nói sự tình đã qua một lần, Long Hoàng trầm mặc thoáng một phát, thản nhiên nói với Khương Tư Nam:

- Tiếp tục đi thôi, chờ đạt tới địa phương, có lẽ đều rõ ràng!

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, nhưng vẫn đang cảm giác được có một ít thanh âm mơ mơ hồ hồ, đứt quãng vang lên bên tai.

Hắn dứt khoát không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.

Đạo lam quang kia cực kỳ quỷ dị, một hồi trở nên rất gần, một hồi lại trở nên rất xa, nhưng lại kiên định dẫn dắt về phía một phương hướng.

Khương Tư Nam đi mấy canh giờ, cũng không biết đi bao xa, rốt cục thấy được phía trước xuất hiện một hành lang, thông hướng sâu trong lòng đất.

- Ồ? Thiệt nhiều rắn!

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, lập tức phát hiện ở cửa ra vào, có rất nhiều rắn nước dài đến một xích, thậm chí một trượng, lớn cỡ cánh tay, ở đó quay quanh cùng nhúc nhích, hơn nữa phụt lên lưỡi rắn, ánh mắt tản ra ánh sáng âm u.

Những rắn nước kia khoảng chừng hơn một ngàn con, tất cả đều quay chung quanh hành lang, thoạt nhìn để cho người toàn thân sợ hãi, trong hành lang phảng phất như có đồ vật cực kỳ hấp dẫn những rắn nước này, nhưng mà chúng không dám đi vào.

- Vô số năm qua đi... Ai có thể cứu ta... Cứu ta...

Lúc này Khương Tư Nam phát hiện, thanh âm kia càng thêm rõ ràng, phảng phất như từ trong hành lang truyền tới.

- Chúng ta đi vào!

Thanh âm của Long Hoàng có một chút run rẩy.

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, đánh ra một chưởng, hào quang sáng chói lập loè, thần lực quét ngang tứ phương, đẩy những rắn nước kia ra, sau đó cất bước đi vào hành lang.

Hành lang không hề dài, xem giống như là bị người tận lực tạc ra, đi lên phía trước trên trăm trượng, Khương Tư Nam liền thấy được một kết giới kim sắc.

Như ba văn, lóe ra phù văn sáng chói, thoạt nhìn vô cùng huyền ảo, hơn nữa có quang mang lam sắc nhàn nhạt lộ ra.

Mà những lam quang kia lại để cho Khương Tư Nam cảm thấy một loại cảm giác băng hàn khắc cốt, phảng phất như kết giới kim sắc này, chính là vì ngăn cản lam quang tràn ra.

- Cái này... Đây là Già Thiên Bí Thuật của Long tộc ta? Bên trong đến cùng có đồ vật gì?

Ánh mắt Long Hoàng lóe lên, mang theo thần sắc khiếp sợ cùng kích động, gắt gao nhìn chằm chằm phù văn cùng kết giới kim sắc phía trước.

- Già Thiên Bí Thuật? Đó là cái gì? Tại đây sao sẽ cùng Long tộc nhấc lên quan hệ?

Khương Tư Nam có chút nghi hoặc khó hiểu.

Long Hoàng giải thích nói:

- Già Thiên Bí Thuật là bí thuật chí cao của Long tộc ta, có thể phong thiên phong địa phong vạn vật, có thể nói là phong ấn thần thông cường đại nhất, đạo kết giới kim sắc này là Già Thiên Bí Thuật biến thành, nhưng nhìn bộ dáng chỉ sợ đã trải qua vô số năm, suy yếu đến cảnh giới bây giờ...

Khương Tư Nam nhìn chằm chằm vào trong kết giới kim sắc, trong thanh âm có một tia ngưng trọng nói:

- Chỉ sợ trong này là tổ tiên Long tộc phong ấn một ít tồn tại tà ác, những lam quang kia xem ra không phải vật gì tốt, ngươi còn muốn đi vào xem sao?

- Có khả năng là tổ tiên Long tộc lưu lại tin tức, đương nhiên phải xem! Ngươi yên tâm đi, đồ vật bên trong căn bản trốn không thoát!

Ánh mắt Long Hoàng lóe lên, tin tưởng tràn đầy nói.

Trong miệng hắn hộc ra mấy âm tiết, nghe tối nghĩa khó hiểu, nhưng mà ở trong hư không lại truyền ra thanh âm long long.

Sau một khắc, trên người Khương Tư Nam có một ít ký hiệu huyền ảo thoáng hiện, Long Hoàng mang theo Khương Tư Nam hóa thành một đạo lưu quang, lọt vào trong kết giới.

Đập vào mắt, dĩ nhiên là một sơn động cực lớn, thoạt nhìn rất khô ráo trống trải, trong sơn động có một Ngũ Sắc Tế Đàn, tản ra khí tức khiếp người, hơn nữa có lam quang nhàn nhạt hiển hóa ra.

Trong nháy mắt Khương Tư Nam xuất hiện, trên đỉnh tế đàn, lam quang lập loè, xuất hiện một đạo sương mù quỷ dị, hóa thành một thân ảnh khủng bố.

- Thả ta đi ra ngoài... Các ngươi bọn con sâu cái kiến hèn mọn này... Thả ta đi ra ngoài... Huyết tẩy Thiên Địa...

Thanh âm long long, đứt quãng ở trong thạch động vang lên.

Thân ảnh kia như một đạo Vân Hà màu xanh da trời, thấy không rõ khuôn mặt, bồng bềnh đung đưa, cực lực giãy dụa, nhưng lại không cách nào ly khai tế đàn.

Chung quanh tế đàn phù văn huyền ảo lập loè, hơn nữa có quang mang kim sắc nhàn nhạt lập loè, phảng phất như giam cầm lấy cái gì đó.

Khắp sơn động lập tức liền thay đổi, vô số quang mang lam sắc xuất hiện, như sương mù, rất nhanh liền thành một mảnh hải dương màu xanh da trời.

Mà Khương Tư Nam đứng ở chỗ này, lại cảm thấy một cỗ băng hàn sâu triệt nội tâm, giống như lập tức bị tồn tại nào đó nhìn thẳng.

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Ánh mắt của Khương Tư Nam ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào thân ảnh khí diễm ngập trời kia hỏi.

Long Hoàng lập tức từ trong Hồng Mông Tạo Hóa Tháp bay ra, hiển hóa ở trong sơn động, biến thành một cường giả mặc long bào, đầu đội bình thiên quan, khuôn mặt uy nghiêm, đỉnh thiên lập địa.

- Không nghĩ tới ở chỗ này vậy mà có thể nhìn thấy loại tồn tại ấy, Thiên Ma Vương đến từ hư không vô tận ng, thậm chí có thể là Thiên Ma Hoàng!

Trong thanh âm Long Hoàng tràn đầy khiếp sợ cùng thần sắc không dám tin.

Bạn đang đọc Tạo Hóa Tiên Đế (Bản Dịch) của Mộ Vũ Thần Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 970

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.