Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ kỹ Hầm Mộ Băng Giá

Tiểu thuyết gốc · 2490 chữ

“Keng, nhiệm vụ [Thần Xà quy phục] hoàn thành, nhận được phần thưởng 1 lần triệu hoán Vũ kỹ Địa cấp”

Âm thanh vang vọng trong đầu, Vô Thiên cười nhếch miệng một cái, lúc này hắn cần nhất chính là vũ kỹ, nhưng quan trọng là Vũ kỹ mang thuộc tính gì mới là chuyện cần quan tâm, lúc này hắn chỉ có Băng và Hoả linh lực nếu triệu hoán ra một cái Vũ kỹ Kim hệ hay Lôi hệ thậm chí Thổ hệ thì hắn liền phí một lần ban thưởng này.

“Triệu hoán đi” Vô Thiên hạ lệnh, trong lòng đang thầm cầu khẩn hy vọng bản thân may mắn, chỉ cần băng hoặc hoả mà thôi, nếu là Thuỷ hệ cũng không quá tồi bởi Băng hệ cũng từ Thuỷ hệ mà ra.

“Keng, bắt đầu triệu hoán Địa cấp vũ kỹ: 15 14…3 2 1”

“Keng, chúc mừng ký chủ nhận được [Hầm Mộ Băng Giá], tạm thời bỏ vào không gian hệ thống”

“Là Băng hệ vũ kỹ không tệ, không tệ” Vô Thiên nhẹ nhõm, mặc dù Hoả hệ vũ kỹ chưa có, bất quá Băng hệ cũng không kém, ít ra hắn vẫn còn có lá bài tẩy này.

Ý niệm chuyện động, viên ngọc bội trên tay toả ra hàn khí xuất hiện, Vô Thiên đã có kinh nghiệm lần trước, liền nhỏ máu nhận chủ, thông tin vũ kỹ tràn vào đầu hắn

“Hầm Mộ Băng Giá

Đẳng cấp: Địa cấp thượng phẩm

Xuất xứ: Vũ kỹ thuộc về Băng Hoàng Đại Đế tạo ra thời niên thiếu

Công dụng: Lập tức khiến hàn khí xung quanh lập tức đóng băng kẻ địch thành hầm mộ, một khi hầm mộ bao phủ có thể khiến kẻ địch chết khi hầm mộ vỡ nát”

“Hình thức vũ kỹ này rất thích hợp với việc ám sát a” Vô Thiên thở ra một hơi đánh giá, Hầm Mộ Băng Giá có thể lặng lẽ bao phủ hàn khí xung quanh đóng băng kẻ địch, một khi bị nó nhốt vào thì coi như bất lực chờ chết.

“Công tử rất thích vũ kỹ này a, Băng Hoàng Đại Đế cũng xem như cao thủ ở tiên giới” Linh Nhi rất hiếm khi để ý người khác mà tán thưởng

“Ừm, hắn xem ra cũng là một thiên tài” Vô Thiên gật đầu đồng ý, chỉ dựa vào hắn có thể tự mình tạo ra một vũ kỹ cũng đủ điều kiện xem như thiên tài trong mắt Vô Thiên.

“Tứ Linh Thiên Tôn, Tuế Nguyệt Nữ Đế, Phệ Hồn Tộc và giờ là Băng Hoàng Đại Đế a, quả nhiên thế giới này còn rất nhiều điều khiến ta rất hứng thú”

Vô Thiên cười haha nói ra các danh tự từ trước tới nay, lúc này với tu vi hiện tại xuất hiện thì khác gì như kiến gặp voi, bọn họ hẳn là đang ở Tiên giới vị diện do hắn tạo ra, bất quá bọn hắn không dám xuống đây nếu không Huỷ Diệt sẽ không để yên.

“Xem ra ta càng phải nhanh chóng tu luyện, còn rất nhiều thứ ta muốn biết”

Vô Thiên cười lớn, chưa bao giờ trong cơ thể hắn có một loại cảm giác hiếu thắng đến vậy, gia tăng tốc độ hắn muốn tìm ra yêu thú đẳng cấp cao để khiêu chiến…

“Công tử cố lên, thế giới không yên bình như ngài tưởng đâu, Linh Nhi rất muốn nói với ngài nhưng không thể, phải đành dựa vào Hệ Thống” Linh Nhi thì thầm nhớ về khoản thời gian trước đây.

…….

Thời gian một tháng tiếp theo trôi qua, lúc này Vô Thiên đang nhanh chóng tìm con đường rời khỏi khu rừng âm u, Phệ Hồn Nhãn lúc này lại có thêm kỹ năng mới có thể giúp hắn tăng tầm nhìn lên 150 dặm, khi hồn lực tăng lên Kim Đan kỳ thì năng lực mới có thể kích hoạt, lại thêm một tháng tìm tòi thì Vô Thiên đã có thể kiểm soát tốt hơn.

Phải đến tận xế chiều thì Vô Thiên mới nhìn thấy hi vọng, một đám khói lửa bay lên cao, gương mặt hiện ra ý mừng nhanh chóng đi về phía hướng khói lửa.

Một đám người ngồi quanh đống lửa, mùi thơm của thịt nướng yêu thú toả ra, hiển nhiên đám người đang chuẩn bị ăn tối trong rừng rậm. Đây là tổ đội gồm 5 người, 2 nữ 3 nam, được trang bị đầy đủ vũ khí không khó nhận ra họ vào rừng để làm chắc chắn là săn yêu thú.

Vô Thiên cũng không có ý định giấu diếm bất cứ thứ gì lập tức hiện ra khiến đám người đề phòng đứng dậy nhìn hắn, vũ khí cũng rút ra, rất nhanh bọn hắn phát hiện người này là một thiếu niên còn trẻ, cả đám người thở nhẹ ra một hơi, Vô Thiên có thể phát giác được hai thiếu niên trước mặt có ý khinh thường hắn.

“Các vị đừng lo lắng, tại hạ bị lạc trong rừng đã hơn hai tháng, không biết có thể đi nhờ ra ngoài không?” Vô Thiên quan sát đám người, chắp tay lịch sự nói.

“Lạc đường? Tiểu tử ngươi lạc đường trong khu rừng này, ngươi không biết đây là nơi nguy hiểm sao?” Nam tử có râu cau mày hỏi, đồng thời khí tức bộc phát ra lộ rõ tu vi Trúc Cơ Viên Mãn, cũng là người có thực lực cao nhất trong đám người.

“Ta nhìn hắn quần áo có chút bẩn thỉu, con mắt lại có hai con ngươi kỳ dị vô cùng, hẳn không phải người tốt đẹp gì” Thanh niên khoản 20 tuổi, mặc trường bào màu xanh, cặp mắt như rắn độc khinh thường nhìn Vô Thiên nói, tu vi hiện ra Luyện Khí Viên Mãn.

Vô Thiên lúc này mới nhớ lại quần áo hắn hơi bẩn do lúc cùng với Hạ Thanh Ngọc đã vứt bỏ quần áo xuống dưới đất, sau đó lại hiện ra vẻ bất đắc dĩ:

“Tại hạ quả thật lạc đường, lúc đầu chỉ rèn luyện ở vòng ngoài khu rừng, không để ý đã lạc vào sâu trong đây, mong các vị đạo hữu cứu giúp”

“Tứ thúc, đoàn Linh Miêu chúng ta có thể ra tay giúp hắn a, chỉ cần hắn trả tiền là được rồi không phải sao” Một trong hai nữ tử bất ngờ trong đám người lên tiếng hướng nam tử có râu nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Vô Thiên, cảm thấy hắn cũng có chút đáng thương.

Vô Thiên nhìn nàng mỉm cười đầy vẻ cảm kích, thiếu nữ mặc y sam, mái tóc ngắn qua vai đen tuyền, mặt trái xoan, môi nhỏ hồng, mắt to tròn vô cùng thu hút người, bộ ngực chỉ vừa phát triển, hình dáng khả ái, lớn lên một chút hẳn sẽ là một mỹ nhân sắc nước hương trời a, có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ xém chút đột phá Viên Mãn Luyện khí

“Điệp nhi nói quả thật không sai, Linh Miêu đoàn chúng ta chỉ cần hắn trả đủ tiền thì giúp hắn cũng không sai” Nữ nhân còn lại trong đám người lên tiếng ủng hộ thiếu nữ khả ái nhỏ nhắn, đây là một nữ tử tuổi khoản 25, y phục nàng mặc mang một màu sắc đỏ, thân hình đầy đặn chỗ lòi chỗ lõm, ngực tấn công mông phòng thủ, môi đỏ tươi như ngọn lửa, dung nhan xinh đẹp kiều mị, có tu vi Trúc cơ trung kỳ.

Vô Thiên lúc này suy nghĩ: “Hình như phần lớn nữ tử ở thế giới này luôn xinh đẹp hơn bình thường thì phải” bất quá do linh khí bồi bổ cơ thể, chỉ cần sinh ra không bị thương hoặc dị biến thì nhan sắc đa phần đều rất ưa nhìn.

“Hai người..”Hai thanh niên trong đám nổi giận, bất quá nam tử có râu ngắt lời, hắn nhìn Vô Thiên nói: “Đưa ngươi rời khỏi đây cũng không vấn đề gì, tuy nhiên ngươi phải trả thù lao đầy đủ”

“Được không vấn đề gì, không biết thù lao các vị muốn là gì?” Vô Thiên nhẹ nhàng hỏi, căn cứ vào tình hình hiện tại hẳn nhóm người này là Dong binh đoàn chuyên nhận thù lao làm việc.

Vô Thiên ít nhiều cũng có kiến thức với nghề nghiệp này, có hai kiểu dong binh, một là một nhóm hoạt động lâu năm luật lẽ cực kỳ bền chặt, thứ hai là cá nhân hợp tác.

Dựa theo tình thế hiện tại hẳn là trường hợp hai rồi

“30 viên Linh thạch hạ phẩm” Vị nam tử có râu đưa ra mức phí, bốn người kia cũng không dị nghị gì

“Thành giao” Vô Thiên gật đầu, linh thạch là tài nguyên chính trên tinh cầu này bên trong ẩn chứa linh khí cho tu sĩ hấp thu, bất kỳ thuộc tính nào cũng có thể sử dụng linh thạch.

Linh thạch còn là tiền tệ chính trong giao thương, bản thân nó cũng phân chia đẳng cấp gồm: Hạ, Trung, Thượng, Cực phẩm

Còn nói về việc Vô Thiên có linh thạch hay không thì nói thẳng ra là có cái nịt, bất quá hắn có hai cái thi thể yêu thú Tam giai là Thổ Lực Tinh Tinh cùng Diễm Phần Liệt Điểu đang được hắn cất vào Giới Linh Châu, hẳn là có giá trị cao, Vô Thiên lúc trước định bỏ đi không thu thập xác hai con yêu thú, ai ngờ lúc này lại có tác dụng.

“Nhìn vẻ mặt của ngươi, khẳng định không có linh thạch phải không? Ta cần kiểm tra nhẫn trữ vật ngươi” Thanh niên mặc trường bào màu xanh khinh thường nhìn bộ dạng Vô Thiên nói

“Theo ta nhớ không lầm thì dong binh đoàn các ngươi nhận thù lao sau khi hoàn thanh xong việc a” Vô Thiên gương mặt không còn cười như trước, giọng nói có chút trầm xuống

HÍT

Tên thanh niên trường bào như cảm có tử thần đang vươn vũ khí của mình vào cổ chỉ cần cử động mạnh thì lập tức cái đầu của hắn như muốn đứt lìa, hắn không dám thở mạnh, mồ hôi tuôn ra, không biết cảm giác ấy từ đâu ra

“Đủ rồi, sau khi xong việc ngươi chỉ cần trả thù lao được” Nam tử có râu hoà giải đám người, không chút hài lòng nhìn thanh niên trường bào xanh, xem nhẫn trữ vật của tu sĩ là điều cấm kị vậy mà cũng nói ra được.

“Ta không tin hắn không trả” Thanh niên áo đen còn lại lạnh lùng nói.

“Các vị còn công việc nào không? Có thể lập tức đưa ta ra khỏi Vạn Mộc Sâm Lâm chứ?” Vô Thiên lúc này gương mặt trở về như cũ, cười nhẹ hướng 3 người kia hỏi.

“Buổi tối hành động có chút nguy hiểm, lần này chúng ta nhận nhiệm vụ tìm kiếm Nhị giai linh dược [Thổ linh thảo], đã tìm được nó, sau khi trời sáng sẽ rời khỏi Vạn Mộc Sâm Lâm sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này” Thiếu nữ Điệp Nhi lên tiếng đắc ý nói, hiển nhiên gốc linh dược nào cũng sẽ có yêu thú canh giữ, hàm ý của nàng muốn nói chúng ta rất mạnh ngươi yên tâm.

Vô Thiên cũng không làm nàng thất vọng, vui vẻ gật đầu lia lịa ra vẻ thán phục nàng, lúc này tu vi của Vô Thiên đã được ép xuống thành Luyện Khí sơ kỳ

“Vậy thì đa tạ các đạo hữu” Vô Thiên chắp tay ôn hoà nhìn nữ tử Điệp Nhi cùng nữ tử y phục màu đỏ cảm tạ đã giúp đỡ hắn.

“Không cần khách sao, bất quá tiểu đệ chỉ là Luyện khí sơ kỳ lại dám đi vào đến tận đây một thân một mình, lá gan không nhỏ nha” Nữ tử áo đỏ giọng nói kiều mị cười lên một tiếng

“Tiểu tử ngươi cùng ăn đi, nhìn ngươi cũng đã đói lắm rồi đúng không” Nam tử có râu ra hiệu tất cả mọi người cùng ngồi xuống ăn thịt.

“Ta tên Mộc Điệp, mọi người rất hay gọi ta là Điệp Nhi, còn ngươi? Lần đầu tiên ta nhìn thấy có ngươi có đôi mắt kỳ lạ như vậy a” Điệp Nhi như con mèo nhỏ thắc mắc nhìn Vô Thiên hỏi

“Ta tên Vô Thiên, mắt của ta được trời xanh ban tặng” Vô Thiên mỉm cười nói, nha đầu ngây thơ quá rồi, tâm cơ một chút cũng không có.

“Ra là vậy, đây là Tứ thúc, đại ca ca áo xanh là Dương Lục, áo đen là Từ Trần, còn nàng là Liên Châu tỷ tỷ a”

Điệp Nhi nhí nhảnh nhanh chóng giới thiệu tất cả mọi người cho Vô Thiên, vừa nói vừa cắn miếng thịt nướng trên tay, cái môi nhỏ bóng loáng của mỡ.

“Tiểu Thiên đệ đệ vào rừng vào rừng lâu chưa?”

Liên Châu liếm bờ môi quyến rũ hỏi, gây nên sự chú ý của môi người, bên trong Vạn Mộc Sâm Lâm này mà lạc hơn hai tháng hẳn bản thân hắn phải nói là rất may mắn, bởi vì trong này có tam giai yêu thú tương ứng với Kim Đan kỳ tu sĩ, nhóm người bọn hắn may mắn không đụng phải con nào nếu không thì gặp việc đầu tiên chính là CHẠY.

“Ta nhớ vào khoảng 3 tháng trước, sau khi rèn luyện thì đã lạc vào rừng đến hơn hai tháng thì mới gặp được mọi người, ta may mắn không gặp yêu thú nào mạnh nên mới sống sót a” Vô Thiên giải thích, nữ nhân Liên Châu này có chút đầu óc a, liên tục tìm ra khuyết điểm trong lời nói của hắn

“Hừ, hi vọng may mắn của ngươi vẫn còn” Từ Trần cười lạnh nói một bên Dương Lục cũng gật đầu.

Vô Thiên đâu rảnh để ý, tiếp tục cắn xuống miếng thịt. Lúc này cảm nhận được vài thứ gì đó, ánh mắt nhìn thẳng nơi đằng xa.

Liên Châu lập tức để ý ánh mắt của hắn, bắt gặp ánh mắt Vô Thiên thay đổi, ánh mắt nàng cũng hướng về đó dò xét hiện ra một tia kinh ngạc, môi đỏ khẽ cười quyến rũ.

Vài phút sau…

Tiếng bước chân ngày càng lớn

Lạch bạch

Một nhóm người tự nhiên bước tới khiến Tứ thúc và hai tên thanh niên đứng bật dậy gương mặt hiện vẻ nhất thời căng thẳng…

p/s: (><)

Bạn đang đọc Tạo Hoá Nhân Sinh sáng tác bởi ThiênLongRozen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênLongRozen
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.