Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bầu trời Norden (2)

Phiên bản Dịch · 3251 chữ

Chẳng ai nghe được lời thì thầm ích kỷ ấy. Cho dù có ai bay đến gần cũng vậy. Bởi những lời đó đã bị tiếng gào thét của bom đạn và tiếng nổ dữ dội bên dưới nuốt chửng.

Chỉ cần xem là mình đang quan sát một màn biểu dương lực lượng gấp bội lần so với Cuộc diễn tập Hỏa lực tổng hợp Phú sĩ ở hàng ghế vip là được.

"Fairy 08, đây là Goliath 07. Mời báo cáo hiệu quả pháo kích."

"Goliath 07, đây là Fairy 08. Oanh tạc hữu hiệu. Nhắc lại, oanh tạc hữu hiệu."

Tùy tiện quan trắc kết quả rồi sử dụng phép viễn trắc truyền số liệu lại cho pháo binh. Một công việc đơn giản. Tuy vừa phải triển khai thuật phi hành, vừa phải cõng lấy bao vô tuyến điện không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng

Thuật Toán Cầu của Đế Quốc là một thứ tuyệt vời.

Tại một khu vực xung đột nhiều như cơm bữa như Norden, đa số bộ đội đều được Trung ương phái tới. Ngay cả bản thân Tanya trên giấy cũng là từ Trung ương phái đến chiến trường thực tập và được chỉ định vào đơn vị lâm thời.

Nếu chăm chỉ làm quân vụ, một ngày nào đó mơ ước được trở về Trung ương và đảm nhiệm hậu cần sẽ trở thành hiện thực. Nếu cô giành được vị trí Pháp sư bảo vệ cho bộ phận hành chính, nói không chừng còn có thể nhận nhiệm vụ bảo vệ thủ đô Đế Quốc và được ở lại phía sau hậu phương. Nhìn từ một góc độ khác, đây chính là một kinh nghiệm có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô, một sự điều động khiến người ta vô cùng cảm kích.

Khi biết mình phải đến một vùng đất tẻ nhạt và nguy hiểm như miền Bắc, Tanya đã rất muốn giết hướng dẫn viên của mình. Nhưng đúng là trong cái rủi lại có cái may.

Tuy là hơi muộn nhưng nếu có thời gian thì mình nên viết thư báo cáo tình hình và cảm ơn huấn luyện viên mới được. Mạng giao thiệp cũng cần phải được kinh doanh đúng cách.

Dù sao thì ước mơ của tôi vẫn là một cuộc đời trải màu hồng của giới thượng lưu.

Tâm tình của Tanya trở nên vô cùng hứng khởi khi góp sức vào cuộc chiến bằng việc quan trắc vùng chiến sự.

"Fairy08 kêu gọi Trạm kiểm soát Norden. Nghe rõ trả lời."

"Đây là Trạm Norden. Nghe rõ. Hết."

Những quả đạn pháo nổ tanh bành trước mắt cô đã gây thiệt hại nặng nề lên bộ binh của Liên Hiệp. Dù Norden là khu vực có địa hình núi cao và nhấp nhô, nhưng tùy tiện đưa quân vào cái thòng lọng đã được pháo binh giăng sẵn thì chỉ có nước trở thành bia nhắm. Đặc biệt là ở vùng đồng bằng trống trải này.

"Fairy08, xác nhận. Chúng ta đang áp chế kẻ thù. Phán định ngăn chặn thành công. Các đơn vị địch đang rơi vào hỗn loạn."

Pháo binh đã làm tốt việc duy trì khoảng cách phù hợp khi nhắm vào mục tiêu mềm. Kết hợp với chỉ dẫn của các Tiền sát viên để xạ kích vào những mục tiêu không phải binh chủng thiết giáp khiến việc tiêu diệt kẻ địch trở lên rất đơn giản. Đôi mắt cô đảo qua đám người từng là quân lính bắt đầu tan rã và trở thành vong hồn dưới những mảnh đạn pháo. Qua ống nhòm của mình, Tanya tin rằng cuộc chiến đã đi đến hồi kết.

"Rõ. Trạm kiểm soát Norden xác nhận. Hãy tiếp tục tiến đến tuyến phòng thủ thứ hai và dẫn dắt quân ta triển khai tấn công bộ binh chủ lực của địch, tiến tới toàn diện áp chế."

"Fairy08 xác nhận. Đang tiến hành. Tiếp tục chấp hành nhiệm vụ quan trắc. Hết."

Vừa trả lời Trạm kiểm soát, Tanya vừa nghĩ: “Vô tuyến điện có thể trong dùng tốt trong thực chiến thật ngoài ý muốn”. Cứ nghĩ là bầu trời như thế này thì sẽ gây ảnh hưởng tới tín hiệu vô tuyến chứ. Phản ánh trong đôi mắt xanh của cô là một bầu trời đầy mây có khả năng tạo thành thời tiết gây nhiễu sóng. Bất chấp điều đó, sóng tín hiệu vẫn vô cùng rõ ràng. Rõ đến mức mà Tanya cảm thấy mình là một con ngốc khi nhất quyết vác theo bộ vô tuyến điện phi hành cỡ lớn vì nỗi lo tín hiệu sẽ bị yếu đi.

Để tìm kiếm những tàn binh chống cự, Tanya bay qua đội quân đang tháo chạy của Liên Hiệp. Trong lòng cô không ngừng suy nghĩ một vấn đề khi tiến lên theo mệnh lệnh.

Rốt cuộc Liên Hiệp muốn làm điều gì vậy?

Nếu là muốn diễn tập bằng đạn thật thì nói thẳng có phải tốt hơn không. Sớm biết tấn công họ còn dễ hơn bắn một con gà tây hay mấy con Dodo thì tôi đã xin vào đơn vị xung kích thay cho vị trí quan trắc rồi.

Trong một cuộc chiến tất thắng, đơn vị oanh kích không đối đất không những có được ưu thế trên không và được máy bay bảo vệ, mà còn có thể chọn mục tiêu thích hợp để công kích theo ý mình. Thật là khiến người ta thèm muốn mà.

"Fairy08 kêu gọi Trạm kiểm soát Norden. Đã tiến đến vị trí chỉ định."

"Trạm Norden đã rõ. Xác nhận địa điểm. Đang cập nhập tình báo chiến thuật đến các đơn vị pháo binh. Xin tiếp tục trinh sát."

"Fairy08 nghe rõ. Nhận lệnh trinh sát. Hết."

"Trạm kiểm soát Norden đã rõ."

**Cùng ngày

Vùng trời trên quân đội Liên Hiệp tại phía Nam**

Chúa ơi, tại sao chuyện này lại xảy ra?

Dưới cơn mưa tuyết, trung tá (Lt. Col) Anson Suez hướng gương mặt sắc bén đang hằn sâu những vết nhăn của nỗi buồn phiền lên bầu trời. Bầu trời quen thuộc với ông trong công việc của một Không Pháp sư Liên Hiệp giờ đang vang vọng tiếng đại bác của pháo binh Đế Quốc. Cảnh trước mắt ông chính là cuộc chiến một chiều. Không, bất kì quân nhân chân chính nào cũng sẽ không gọi nó là chiến đấu mà là một cuộc tàn sát. Ở khu vực đồi núi không có gì che phủ và chỉ có vài nơi gồ ghề, không chỉ xe tăng, mà còn để những bộ binh có thân thể và máu thịt hành quân vào trận địa bố trí của pháo binh địch cứ như thể họ đang đi diễu hành.

"----Đây…Điều này hoàn toàn khác với những gì tôi đã nghe! Họ lại khai hỏa rồi!"

"----Tôi cần cứu viện! Mau lên, mau lên!"

"----Lui lại! Nhanh chóng rút lui! Nhanh ném bom khói!"

"----Không…Biến mất rồi! Tay của tôi, cánh tay của tôi biến mất rồi!"

"----Không quân hỗ trợ còn chưa tới sao…"

"----Bộ chỉ huy, bộ chỉ huy, xin vui lòng trả lời! Xin hãy trả lời!"

Dựa trên Nghị định Londinum, nơi được Đế Quốc mệnh danh[Biên giới quốc gia] còn Liên Hiệp gọi là [Khu vực phi quân sự tạm thời] là một ranh giới quốc gia giả định. Nếu xâm lược trực diện khu vực này mà không có sự chuẩn bị, thì việc phải đối mặt với lực lượng phòng thủ nghiêm mật của Đế Quốc là điều đương nhiên và kết quả của điều này thì rõ như ban ngày.

Cho dù đám chính khách kia đang nghĩ gì trong đầu, những báo cáo được truyền qua sóng vô tuyến đã cho thấy cái giá mà những binh lính ở vùng biên giới đang phải trả cho cái chính sách tuyệt vọng kia... bằng chính mạng sống của họ.

"...Đám chính khách khốn nạn!"

Nền kinh tế trì trệ, sự gia tăng bất bình đẳng giàu nghèo, tỉ lệ thất nghiệp không sụt giảm… những vấn đề nội bộ mà chính phủ Liên Hiệp đang phải đối mặt là điều có thể gợi ra nguy cơ mất tín nhiệm và khiến họ bị lật đổ bất cứ lúc nào. Chế độ đương thời đang phải trả giá khi vô tình kích động chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa Sô-vanh. Không, đáng sợ là ở bước tiếp theo. Chiến tranh, một cuộc chiến họ không có cơ hội chiến thắng.

Chính vì thế, Trung Tá Anson mới không ngừng chửi rủa đám chính khách khốn nạn không dám đối diện với hiện thực mà còn tiếp tục kích động chủ nghĩa Sô-vanh một cách mù quáng.

Thông qua sự điều đình của Vương Quốc, Nghị định Londinium được Đế Quốc và Liên Hiệp kí kết đã giúp giải quyết tranh chấp bằng cách thỏa hiệp và thừa nhận một ranh giới chung giữa hai nước. Nó chính thức được gọi là "Khu vực phi quân sự tạm thời” và được chính phủ hai quốc gia xác nhận như một biên giới thực tế. Song để xoa dịu Liên Hiệp, quốc gia đã tuyên bố vùng đất này là một phần lãnh thổ của họ, Nghị định được xem như một hiệp ước tạm thời với giao thức tôn trọng và không xâm phạm lẫn nhau.

“Chúng dám nói là sẽ chỉ có một chút căng thẳng!”

Nói cách khác, về mặt đối nội, Liên Hiệp có thể tuyên bố mảnh đất này thuộc về họ. Còn về đối ngoại, biên giới này đã gián tiếp thuộc về Đế Quốc. Cho dù những nhà lý tưởng hóa trong Liên Hiệp có tuyên bố rằng nó là một khu vực tranh chấp, và Liên Hiệp mới có quyền pháp lý đúng đắn thì trong con mắt của Quốc Tế, đó hoàn toàn là lời nói nhảm.

"Dám nói đây chỉ là một cuộc hành quân! Một cuộc hành quân!"

Một cuộc tuần tra biên giới trong phạm vi chủ quyền của chúng ta? Đừng có đùa. Não của đám chính khách khốn nạn kia thực sự tin vào khẩu hiệu mà chúng hô hào à? Tôi thực lòng cầu xin có người nói cho tôi biết đây chỉ là một trò đùa nhảm nhí.

Phát ngôn viên chính phủ...Hoặc đúng hơn là đám bòn rút tiền lương chuyên đi tuyên truyền chính trị vô nghĩa. Bọn chúng còn có gan để tổ chức họp báo và công bố rằng đây chỉ là một cuộc [hành quân có tổ chức cao và căng thẳng] không? Một phán đoán khinh suất đến cực điểm.

"Cunningham! Những người sống sót trong lực lượng phe ta đang ở đâu?"

"Tôi không thể liên lạc với họ, thưa trung tá Suez. Mạng lưới vô tuyến điện đang không ngừng chuyển biến xấu, rất khó nắm bắt được tình hình..."

Lực lượng đồng minh của họ đã hoàn toàn bị rối loạn. Một điều nằm trong dự kiến. Ôm suy nghĩ không cần chiến đấu mà vượt biên thì khi gặp phải đòn đánh toàn diện của quân Đế Quốc, dù có là ai cũng khó duy trì được bình tĩnh. Hành vi điều binh ngu xuẩn đến nhường này hẳn sẽ được lưu danh vào sử sách.

"Sở chỉ huy đâu? Trạm Không kiểm Tiền phương hoặc Trung tâm chỉ huy tác chiến cũng được. Cậu có thể kết nối với Sở chỉ huy chứ?"

"Đường truyền đang gặp phải hiện tượng nhiễu chéo... Đừng nói là liên lạc với Sở chỉ huy, ngay cả tần số kênh cũng bị sai."

Thiếu úy Cunningham, người điều kiển đài vô tuyến điện nói với vẻ cay đắng là một trong những cựu chiến binh hàng đầu trong đơn vị của Anson. Trong khi bay trên vùng trời quen thuộc này, họ gặp phải hiện tượng nhiễu chéo mà ngay cả một cựu chiến binh đầy kinh nghiệm cũng không thể xử lý. Điều đó càng cho thấy chiến dịch quân sự của Liên Hiệp đã được khởi xướng một cách tùy tiện đến mức nào. Nếu đây không phải là quốc gia của mình, Anson nhất định sẽ sửng sốt trước những chuyện ngu xuẩn ấy.

"Không thể ban bố [Tình trạng chiến tranh] lại đi phát động hành động xâm lược... không thể tin được. Dù có là chiến thuật [Bên Miệng Hố Chiến Tranh] của chính phủ đi chăng nữa, nhưng nếu không chắc Đế Quốc có quyết tâm tuyên chiến hay không thì tuyệt đối đừng chơi cái trò nguy hiểm này chứ!"

Những lời phát ngôn viên của Bộ Tổng tham mưu Đế Quốc được đăng trên bài báo mà ông đã đọc hai ngày trước đã nói lên tất cả. Anh ta cho rằng đây chỉ là một hoạt động quân sự nhằm thăm dò phản ứng của Đế Quốc với chiến thuật [Bên Miệng Hố Chiến Tranh] của Liên Hiệp. Lời của phát ngôn viên, người trông giống như vừa nuốt phải trái bầu đắng, hoàn toàn hợp lý. Suy cho cùng thì không ai dám khởi động một chiến dịch quân sự liên quan đến tồn vong của cả quốc gia mà không có sự chuẩn bị.

"Cự ly đàm thoại rút ngắn cũng tốt. Đến nước này chỉ cần kêu gọi bộ binh là được. Chúng ta sẽ trợ giúp những lực lượng còn sót lại rút lui."

"Vâng thưa ngài."

Thật khó để nói không đoàn của Anson là may mắn hay là bất hạnh. Do một loạt các cuộc đụng độ không chính thức gần biên giới khiến họ bị hao tổn nghiêm trọng nên thời điểm quân Liên Hiệp vượt qua đường biên, họ được rút về phía sau để tái tổ chức. Với sức chiến đấu thực tế bị giảm xuống cấp độ phi đoàn, họ đã gần như rơi vào tình trạng phải quay lại thủ đô để cải tổ đơn vị. Vì trung tá Anson đã tham gia vào nhiều cuộc xung đột không chính thức nên càng khiến ông phán đoán sai lầm... Người đàn ông này đã nghĩ rằng việc để cho đơn vị mình lui lại, cũng là một dấu hiệu biểu thị chiến dịch này chỉ là một tuyên truyền chính trị như thường lệ và chính phủ hoàn toàn không có ý muốn khai chiến.

Với tư cách là đơn vị tiền tuyến-bộ đội tinh nhuệ của Liên Hiệp, Anson và nhóm của mình đang dùng hết mọi loại từ ngữ cay nghiệt nhất để miêu tả về đám chính khách thiếu năng lực. Dù biết chính phủ đã sớm biến thành liên minh của một lũ ngu, nhưng họ không thể ngờ được rằng chính phủ sẽ làm ra một chuyện ngu đến mức không thể cứu vãn như thế.

"Xin lỗi, Dahton, cậu có thể liên hệ với đơn vị đồng đội của tôi không? Tôi muốn nắm bắt tình hình càng sớm càng tốt."

Bởi họ đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, lại thêm sức chiến đấu chênh lệch, Anson chỉ có thể làm tất cả những gì trong khả năng để giúp đỡ quân đồng minh rút lui khỏi thế tiến công của phe địch. Do không liên lạc được với Trạm Không kiểm Tiền phương và Trung tâm chỉ huy tác chiến nơi kết nối Pháp sư, Không quân, Lục quân nên tình hình càng trở nên hỗn loạn.

"Nếu cần, chúng ta sẽ hội họp với những người còn lại trong không đoàn. Trường hợp phi đoàn bị phân tán đến mức không thể chỉnh hợp lần hai thì họ có thể gộp lại thành phi đội tạm thời."

"Trung tá, tôi kết nối được rồi!"

Bàn tay của ông chộp lấy bộ đàm và sau một cuộc đàm thoại ngắn ngủi, Anson hiểu rằng tình huống dưới mặt đất đã trở thành một mớ hỗn độn. Sử dụng cấu trúc chỉ huy thời bình tiến trong [Tình trạng chiến tranh] là một sai lầm, mà cái giá là sự tan rã của toàn bộ chuỗi lệnh. Một điều hiển nhiên với tất cả mọi người.

"Tôi đã biết. Nói tóm lại, chúng ta sẽ không có mệnh lệnh hay yêu cầu chiến đấu. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là ngăn chặn tình trạng hỗn loạn do pháo kích này."

Đó là lý do mà tại sao tình hình đã xấu đến nỗi mỗi đơn vị phải tự hành động và không có cách nào tổ chức phản kích. Coi như chiến khu có thể liên hệ với lực lượng đồng minh, họ cũng không thể tìm ra những đơn vị có thể nắm bắt tình hình và đưa ra biện pháp đối phó cần thiết.

"Rõ ràng. Nhưng e là hàng rào phòng thủ của pháo binh sẽ rất kiên cố...Nếu nhắm mục tiêu vào Tiền sát viên pháo binh thì sao?"

Dựa trên sức chiến đấu mà trung tá Anson có trong tay, cách hỗ trợ hiệu quả và thực tế nhất để gián tiếp phá vỡ cuộc oanh tạc là vô hiệu hóa tiền sát viên của quân địch. Đó là kết luận duy nhất họ có thể đưa ra.

"Trung tá Suez! Có thông điệp từ sư đoàn 6. Trinh sát và tín hiệu viên đều sống sót!"

"Tốt lắm! Hỏi xem họ có thể định vị tiền sát viên của đối phương ngay bây giờ không."

Cuối cùng thì quân đội đồng minh cũng miễn cưỡng duy trì được tính quản chế và khôi phục truyền tin, có nghĩa là tình hình đang dần chuyển biến tốt.

"...Bingo! Phép viễn trắc đã về!"

Vô số trinh sát Pháp sư đang không thèm ẩn giấu vị trí mà còn phi hành một mình. Từ tín hiệu mã hóa định kỳ được liên tục gửi đi, hẳn là chúng đang tiến hành quan sát pháo kích và truyền lại ám hiệu qua tần số được mã hóa.

"Bọn chúng phi hành một mình sao? Thật xem thường chúng ta mà."

"Nói là vậy thôi chứ tuyến tuần tra của chúng rất vững chắc."

Anson biết. Một mạng lưới phòng không hẳn đã được thiết lập kỹ càng, cùng với các đơn vị Không quân và Ma Đạo sư sẵn sàng đón lưới. Một chiến tuyến có thể làm người ta khóc thét. Rất có thể, quân Đế Quốc để cho các đơn vị hỗ trợ độc lập phi hành là bởi họ cho rằng mạng lưới phòng thủ của mình đủ mạnh mẽ.

"Ai, tôi thật sự không muốn phải nhồi bộ não mình và chiến đấu với kẻ địch như thường lệ chút nào. Sớm biết thế này thì mang gia đình lưu vong cho rồi."

"Trung tá Suez, không chừng đám người bên Đế Quốc đang có phản ứng trái ngược với chúng ta, có khi là nghiêng đầu nghi hoặc, tự hỏi xem tại sao mình phải tiếp tục đánh một trận dễ dàng như vậy đi?"

"Thật vậy, hãy cầu nguyện rằng họ trở nên xem thường chúng ta."

Anson chỉ có thể hướng thần linh cầu khẩn với cảm nghĩ cay đắng.

...Chúa ơi, rốt cuộc chúng con đã làm sai điều gì?

Bạn đang đọc Youjo Senki của Carlo Zen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.