Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2899 chữ

Sau khi Lý Diệp tới biệt thự Ly Sơn liền theo thường lệ để Vân Tùng canh giữ bên ngoài.

Hắn một mình đi vào mật thất, mở ám cách ra, thấy tình báo về Lưu Oanh đã đặt ở bên trong. Hắn lấy ra nhìn thoáng qua cũng không thấy có gì đặc biệt. Nhưng trực giác nói cho hắn, nữ nhân này không đơn giản. Bối cảnh sạch sẽ như vậy, không phải là không có vấn đề, mà e rằng đã bị người khác che giấu. Nếu quả thực vậy, tạm thời hắn đoán không ra dụng ý của đối phương.

Cửa sổ trên tường vọng đến âm thanh của Vân Tùng: “Quảng Lăng Vương, sao ngài lại đến đây?”

“Ta vừa lúc đi qua đây, thấy có xe ngựa dừng lại liền tiến vào nhìn xem. Mùa đông năm nay lạnh như vậy mà trúc cư này vẫn thật xanh tốt. Xem ra là thiếu gia nhà ngươi chăm sóc tốt đi.”

“Quảng Lăng Vương nói đùa. So với cây trúc này thì thiếu gia càng thích hoa mẫu đơn mới gieo mùa hè hơn nhiều, lâu lâu ngài đều tự mình đến xem đấy.”

Lý Diệp tự mình mở cửa, thấy Quảng Lăng Vương mặc một thân trường bào màu trắng bạc, tay áo bó, eo thon vai rộng, trời lạnh như vậy cũng không mặc thêm một kiện lông cừu, quả thật là thân thể cường kiện. Hắn vừa nhìn thấy Lý Diệp liền cười nói: “Người gặp việc vui thì tâm tình sảng khoái, xem khí sắc hôm nay của ngươi đã khá hơn trước rất nhiều.”

Lý Diệp giơ tay thỉnh hắn đi vào, Quảng Lăng Vương cũng mệnh cho tùy tùng canh giữ ở ngoài cửa, xem ra là có chuyện muốn nói.

Trúc cư được trang trí tương đối cổ xưa, có rất nhiều khí cụ chế từ trúc, màu sắc xanh biếc càng làm không gian thêm sinh động, tươi tắn. Trên tường treo một ít thi họa Lý Diệp tìm được, đều là bút tích của danh gia. Lý Thuần vô cùng thích những bức này, hắn cũng từng thương lượng với Lý Diệp, nhưng hắn nhất định không cho.

Hai người ngồi xuống bên giường, Lý Thuần quét mắt nhìn bát trà bạch sứ trên án, nước trà bên trong đặc sệt: “Gia hỏa nhà ngươi, lại ở đây uống khổ trà sao?”

Lý Diệp đổ thêm nước vào cho hắn: “Cũng không ép ngài uống cùng. Ngài có chuyện gì liền nói đi.”

“Tháng giêng là lúc các tiết độ sứ từ khắp nơi đều phải về kinh, ngươi biết chuyện này chứ? Ta thu được mật báo, Ngu Bắc Huyền vì muốn lấy lòng Từ Tiến Đoan mà mua một đám binh khí với giá cao, ước định sẽ giao dịch ở thành Trường An. Viên cờ mà chúng ta đặt ở đó có phải đã đến lúc phát huy tác dụng rồi không?” Lý Thuần ghé sát vào nói.

Lý Diệp cúi đầu uống trà: “Có thể thử một lần, nhưng ta cũng không nắm chắc, cho nên cũng không thể đặt hết hy vọng vào nàng. Vốn dĩ đều là tiết độ sứ tự nuôi binh nên cũng rất khó tín nhiệm nhau. Hoài Tây Tiết không có giao thông đường thủy, cũng không giàu có và đông đúc. Ngu Bắc Huyền nếu muốn phát triển nơi này thì phải dựa vào Đại Vận Hà do Từ Tiến Đoan quản lý, cho nên mới muốn lấy lòng hắn.”

“Ta rất tò mò, hắn là muốn phát triển theo hướng nào?” Lý Thuần hỏi.

Lý Diệp lấy ra một quyến sách lụa từ giá sách bên cạnh, mở ra mới thấy bên trong là bản đồ đường sông trên cả nước, thập phần tỉ mỉ lại chính xác. Lý Thuần lắp bắp kinh hãi, đồ tốt như vậy, đừng nói là hắn, e rằng ngay cả Đông Cung cũng không có đâu. Ngón tay Lý Diệp chỉ vào vùng sông Hoài, nói: “Khu vực sông Hoài lương thực phong phú, mỗi năm đều điều hơn trăm vạn gánh lương thực từ phía nam đến Trường An, nhưng đi đường còn phải cấp cho mấy kho lúa một ít, mà kho thu lúa lớn nhất chính là đặt tại nơi cách Từ Châu một đoạn. Để phòng ngừa tai họa mà kho lúa này luôn cất giữ một phần ba số lương thực, số lượng phi thường khổng lồ. Nếu yên lặng lấy ra lương thực ở nơi này, chỉ cần bán được số lẻ thôi thì số tiền thu vào cũng vô cùng lớn rồi.”

Lý Thuần bừng tỉnh đại ngộ: “Thủy lộ và đường bộ của Từ Châu đều vô cùng phát đạt, lương thực đến nơi này thì liền rất nhanh được vận chuyển đến khắp nơi trên cả nước. Bọn họ một người có lương thực, một người có giao thông vận tải, nếu như hợp tác với nhau, số tiền này có thể chia đều, dùng để nuôi quân. Cho nên, mặc kệ là có phải mưu kế của Thư Vương hay không thì Ngu Bắc Huyền đều sẽ tìm cách tiếp cận Từ Tiến Đoan.”

“Đúng vậy.” Lý Diệp gật đầu, “Bọn họ là song phương ưng thuận, sớm muộn cũng sẽ hợp tác với nhau. Chúng ta chỉ có thể phá hư liên minh giữa bọn họ mới có thể giải quyết nỗi lo về một thế hệ Hà Sóc Tam Trấn tương lai. Chỉ có đem binh lực nơi đó thu hồi lại thì mới có thể đối phó với bọn họ. Nếu không, có một Hà Sóc Tam Trấn lại có thêm hai người bọn họ, hẳn là bạo loạn không kém gì vài thập niên trước đâu.”

Nhắc tới vài thập niên trước thì đây quả thực là đại loạn điên đảo quốc gia, Trường An thất thủ, thiên tử bỏ trốn, phản tặc xưng đế, cả nước chìm trong chiến hỏa. Đế quốc cường thịnh như sao băng rơi xuống, khó mà phục hồi sự huy hoàng đã mất.

“Thư Vương cũng muốn giải quyết Hà Sóc Tam Trấn, chi bằng nhân cơ hội này, ngài cùng hắn hợp tác một lần đi.” Lý Diệp kiến nghị.

Hà Sóc Tam Trấn trước nay vẫn là mối họa lớn trong mắt triều đình, Tam Trấn tiết độ sứ đều có ý định xưng vương, nếu không phải sau vài lần giao phong với triều đình đều rơi vào thế hạ phong, e là đã sớm động binh tạo phản. Mãnh hổ lăm le ở bên, ai ai cũng cảm thấy không an tâm.

Lý Thuần ngửa đầu than một tiếng: “Ta nguyện ý dẹp bỏ thành kiến, cùng hoàng thúc hợp tác nhưng hắn chưa chắc đã muốn thế. Nếu không có Chiêu Tĩnh Thái Tử, e là cũng không có thánh nhân, lại càng không có phụ thân và ta. Huyết mạch này tóm lại là chúng ta thiếu bọn họ, cho nên thánh nhân mới đặc biệt hậu đãi hoàng thúc như thế, khiến hắn cảm thấy có thể thay thế được phụ hoàng. Mẫu thân nói với ta, phụ thân thủ ở vị trí Đông Cung cũng không phải vì bản thân. Mà ta cũng không phải vì tham luyến quyền vị mới cùng hoàng thúc tranh chấp.”

Lý Diệp giơ tay vỗ vỗ bả vai Lý Thuần. Đế vương tranh đấu, trước nay đều không phải vì sinh tử hay vinh nhục của bản thân mà chính là vì quan hệ với các gia tộc, sự hưng suy của các đảng phái. Hiện giờ, cục diện rối loạn, nhưng sau này ai cũng đều có cái kết của mình. Lão sư nói, 500 năm tất có vương giả, mà dưới hắn nhất định có người phò trợ giỏi. Mà Quảng Lăng Vương chính là vương giả hắn lựa chọn.

Lý Thuần hỏi: “Ngọc Hành, đầu xuân tuyển quan, ngươi muốn vào vị trí nào?”

Lý Diệp nghĩ một lát: “Đến Đại Lý Tự đi. Mấy chức quan như bí thư tỉnh giao thư lang quá nhàn nhã, không hợp với ta.”

“Vì cài gì lại chọn Đại Lý Tự? Ngươi không phải là nên làm ở những nơi trong trung tâm sao? Nếu ngươi muốn làm quan thì không thể chỉ là tiểu quan như vậy được.”

Lý Diệp liếc nhìn hắn một cái: “Mới thi trúng tiến sĩ, cho dù có gia tộc ở sau chống lưng, thì cũng có thể làm quan từ bát phẩm trở lên sao? Cho dù là Đại Lý Tự thì cũng cần phải tranh thủ một phen. Đại Lý Tự ở ngoài lục bộ, không bị cản tay. Hơn nữa, Hình ngục là nơi hắc ám nhất, nhưng ở đó lại có thứ mà ta muốn.”

Có đôi khi Lý Thuần cũng không hiểu được Lý Diệp nghĩ cái gì. Người này dường như có thể nhìn tới những nơi hắn không thấy, nghĩ đến những việc hắn nghĩ không ra. E là hắn chính là đệ tử mà Bạch Thạch Sơn Nhân đắc ý nhất đi.

Hai người ở trong phòng mật đàm một lúc, đến khi Đông Cung phái người tới thúc giục Lý Thuần, hắn mới đứng dậy nói: “Chắc là mẫu thân ta lại làm điểm tâm, kêu ta tiến cung lấy. Đến lúc đó ta đưa một phần về phủ cho ngươi.”

Lý Diệp đứng dậy theo hắn, lơ đãng nhắc tới: “Trước khi Vân Nam Vương phi rời Trường An, nương nương có đến tìm nàng, ngài có biết không?”

“Ân? Chuyện lúc nào thế? Mẫu thân ta tìm nàng làm gì?” Lý Thuần ngoài ý muốn nói. Hắn cũng không biết mẫu thân thế nhưng lại quen biết Vân Nam Vương phi.

“Không có gì, chắc chỉ là ôn chuyện thôi.” Lý Diệp nhàn nhạt nói.

Hắn chỉ biết ngày ấy Thôi thị từ quán trà đi ra, nổi giận đùng đùng mà đi tới trước Thư Vương phủ. Thời điểm sắp đến nơi lại mệnh xa phu đổi hướng trở về, nhất định là Từ thị đã nói với nàng cái gì đó. Từ lương viện này, chỉ bằng một phen lời nói liền quyết định được lập trường của Vân Nam vương phủ, không thể không nói là lợi hại.

*

Trừ tịch năm nào cũng vậy, phàm là nhân gia nhà giàu, ai cũng chuẩn bị một bữa tiệc tối phong phú, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, mọi người xua cái cũ đi, đón cái mới đến. Từ sáng sớm, Gia Nhu đã thức dậy. Nàng trang điểm chải chuốt gọn gang, vấn tóc lên cao, cài lên đầu đóa mẫu đơn bằng lụa, mặc một thân váy dài màu hồng hoa hải đường. Nàng vốn định đến chỗ Vương Tuệ Lan giúp một tay, lại bị Lý Diệp ngăn lại.

“Năm trước cũng do một mình đại tẩu chuẩn bị, nàng đều ứng phó được hết. Tối nay ngươi phái người đến, nói là hôm nay đến muộn là được rồi.”

“Nhưng hôm qua đại tẩu….” Hôm qua rõ ràng là Vương Tuệ Lan chính miệng nhờ nàng qua hỗ trợ, bây giờ nàng tìm lý do không đi, sẽ không bị coi là lười nhác chứ?

Lý Diệp rửa mặt xong, cười nói: “Cũng chỉ là lời khách sáo thôi, việc bếp núc ngươi biết cái gì chứ? Mẫu thân trước nay đều mặc kệ mọi chuyện, nhị tẩu hiện giờ lại đang căng thẳng với nhị ca. Ngươi là con dâu mới, đại tẩu đương nhiên chỉ có thể nói với ngươi. Bất quá, nếu ngươi thực sự đi, nàng ngược lại sẽ không cao hứng.”

Gia Nhu cầm khăn lau mặt đưa cho Lý Diệp, nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn dật của hắn không nói lời nào.

Lý Diệp lau mặt xong, quay đầu lại nhìn nàng: “Làm sao vậy? Trên mặt ta có gì sao?”

“Mẫu thân nói trộm với ta, người đầu tiên phát hiện ra Lưu Oanh có thai là ngươi. Ngươi còn chưa bắt mạch, sao lại biết được chuyện này?” Gia Nhu hỏi. Ngày ấy nàng chỉ để ý Lưu Oanh luôn nhìn Lý Diệp, căn bản không chú ý tới chi tiết khác, mà người này lại không lộ thanh sắc ngấm ngầm quan sát tiên cơ.

“Ta chỉ là đoán lung tung thôi.” Lý Diệp nhàn nhạt nói.

Gia Nhu lại không tin. Trước khi thành thân nàng đã cảm thấy hắn rất thông minh, sau này thành thân rồi, tuy rằng nàng không hiểu hắn quá sâu, nhưng khả năng nắm bắt dấu vết và phán đoán này của hắn đã chứng thực hắn có sức quan sát vô cùng xuất sắc. Tỷ như, hắn rõ ràng không sống trong nhà, nhưng từng người trong nhà yêu ghét cái gì hắn đều biết rất rõ. Thậm chí, ngay cả Lưu Oanh mới chỉ gặp lần đầu cũng bị hắn nhìn thấu bảy, tám phần. Mà loại người đơn thuần như Gia Nhu, ở trước mặt hắn có khác gì trong suốt sao? Nếu không phải bởi vì sau khi trọng sinh, tâm tính nàng cũng cứng cỏi hơn không ít, chỉ sợ bây giờ đã bị hắn niết trong lòng bàn tay, tùy ý nắn bóp rồi.

Gia Nhu cảm thấy Lý Diệp không phải đại trí giả ngu, mà là thâm tàng bất lộ. Nghĩ như vậy, phu quân cùng mình chung chăn chung gối nhưng lại nhìn không thấu, quả thực cũng có chút đáng sợ.

“Ngươi không có gì lừa gạt ta chứ?” Gia Nhu bỗng nghiêm túc nói, “Lòng bàn tay ngươi có kén nhưng lại nói là chỉ biết khoa chân múa tay, có khi nào một ngày nào đó ngươi nói cho ta, ngươi kỳ thật là một tuyệt thế cao thủ? Ngươi nhìn thấu hết mọi người, ý nghĩ của mỗi người trong nhà ngươi đều nắm bắt chính xác, kệ sách của ngươi có rất nhiều cuốn ta chưa từng nhìn thấy, khoa cử cũng là thi thử một lần đã đỗ. Có khi nào một ngày nào đó ngươi lại nói cho ta, ngươi kỳ thật là một mưu sĩ cao nhân linh tinh gì gì đó không?”

Lý Diệp trong lòng lộp bộp, hắn thế nhưng bị nàng nói đúng vài phần, không khỏi khẩn trương lên.

Gia Nhu lại “Phụt” cười, vẫy vẫy tay nói: “Thôi thôi, khẳng định là do ta nghĩ nhiều rồi. Nếu ngươi thật sự lợi hại như vậy, chỉ sợ Thư Vương và Thái Tử đã muốn đấu đến đầu rơi máu chảy cũng phải đem ngươi về, chứ đâu có tình cảnh không người hỏi thăm như bây giờ chứ.” Dù sao đời trước nàng cũng chưa từng nghe ai đồn đến cái tên Lý Diệp này, chỉ sợ hắn là sống bừa bãi vô danh cả đời đi.

Nàng hi vọng hắn là cao nhân có thể làm mưa làm gió, tương lai lại giúp đỡ nàng còn không bằng nịnh bợ Thôi Thời Chiếu và Ngọc Hành tiên sinh kia nhiều một chút. Hai người này, đặc biệt là người phía sau mới chân chính là nhân vật có khả năng xoay chuyển càn khôn.

Lý Diệp nhẹ nhành thở ra. Hắn kỳ thật không muốn lừa nàng, nhưng những việc hắn tính toán đều rất nguy hiểm, hắn không muốn vô cớ lại kéo nàng vào lốc xoáy. Hắn nguyên bản cũng không muốn nhập sĩ, nhưng vì cưới nàng, hắn chỉ còn cách xuất đầu lộ diện dưới ánh sáng. Hơn nữa, con đường này một khi đã bắt đầu rồi liền không có biên pháp quay đầu lại. Nàng mong muốn một đời bình lặng, hắn liền cho nàng cuộc sống như vậy, ít nhất là bề ngoài như vậy, không để nàng biết những chuyện hắn làm.

Gia Nhu thấy Lý Diệp không nói lời nào lại tưởng mấy lời vừa rồi đả thương đến lòng tự trọng của hắn, nàng vội vàng kéo tay áo hắn giải thích: “Ý ta là như bây giờ cũng rất tốt. Trước kia ta ở Nam Chiếu, cha cứ ba ngày thì hai lần phải ra ngoài đánh giặc, đệ đệ ở trong quân doanh quanh năm suốt tháng không về nhà, ở nhà cũng chỉ có hai người là ta và mẹ, vô cùng tịch mịch. Vậy nên, ngươi không cần cảm thấy áp lực đâu.”

Lý Diệp đương nhiên không để ý, hắn thường xuyên bị người khác coi nhẹ, đã sớm thành thói quen. Hắn cười hỏi: “Tối nay lệnh cấm đi đêm trong thành Trường An bị giải trừ, sẽ có rất nhiều nơi náo nhiệt, ngươi có muốn đi xem không?”

Thành Trường An vừa vào đêm liền yên tĩnh không bóng người, một năm cũng chỉ có vài lần hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm. Mà đêm giao thừa là một trong số đó. Gia Nhu thật ra cũng muốn nhìn xem náo nhiệt ban đêm ở Trường An sẽ thế nào nên liền vui vẻ gật đầu.

“Ta nói với phụ thân một tiếng, sau khi tan tiệc, chúng ta liền đi ra ngoài.” Lý Diệp vuốt tóc nàng nói.

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.