Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền nghề

Phiên bản Dịch · 3342 chữ

“Trương Tiểu Phàm.” Một tiếng gọi lớn, tiếng nói ngọt ngào nhưng chấn động tới màng nhĩ.

Trương Tiểu Phàm tỉnh mộng, mở to đôi mắt, đột nhiên thấy một cái miệng há to lộ ra hàm răng sắc bén ghé sát mặt, hắn phát sợ la lớn: “Ôi!”

“Lạc, lạc, lạc, lạc,…”Từ đằng sau vọng lại một tràng cười.

Trương Tiểu Phàm ổn định tinh thần, lúc này mới thấy rõ trước mặt là một con chó to có bộ lông màu vàng sáng lấp lánh, cao đến nửa người, đang ghé vào giường hắn. Điền Linh Nhi đứng ở đằng sau con chó, mặc bộ y phục bó sát màu đỏ, đang cười gặp cả bụng.

Trương Tiểu Phàm lén lút nhìn con chó to, thấy mình nó thù lù, răng nanh sắc bén, cái lưỡi khá dài thè ra bên ngoài, bộ dạng rất hung dữ. Trong lòng hắn có chút sợ hãi khi chưa từng thấy con chó to như vậy, thấy nét mặt cười rạng rỡ của Điền Linh Nhi, lúng túng hỏi: “Sư tỷ, chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì ư?” Điền Linh Nhi đang cười chợt nghiêm túc lại, cau mày quát lớn: “Trời đã sáng rồi, mà đệ hỏi ta chuyện gì ư? Dậy mau, ta và đệ đi lên núi chặt trúc.” Trương Tiểu Phàm đơ người, lạ lùng hỏi: “Sư tỷ cũng phải đi sao?”

Điền Linh Nhi hét: “Còn phải nói, ba năm đầu tiên của đệ tử nhập vào chi phái ta, đều phải lên núi chặt Hắc Tiết Trúc. Mười tuổi ta bắt đầu, năm nay là năm cuối cùng. Ê, đệ vẫn còn ỳ ở trên đấy sao?”

Trương Tiểu Phàm vội vàng vâng dạ, dè dặn cẩn thận vòng qua con chó lớn, tụt xuống ở mép giường bên kia, hấp tấp mặc y phục.

Điền Linh Nhi hét: “Tiếp này.” Rồi ném con dao chặt củi tới.

Trương Tiểu Phàm giơ đôi tay lên đón, đó là con dao chặt củi phổ thông, cầm thấy nặng.

Chuẩn bị xong, hắn hỏi Điền Linh Nhi: “Sư tỷ, có phải gọi đại sư huynh đi cùng không?”

Điền Linh Nhi lườm hắn một cái, nói: “Đệ chưa nghe ta nói nhập môn đệ tử phải tự làm bài tập, bây giờ chỉ có ta và đệ tử đi thôi, đi nào.”

Nói xong liền vẫy tay, con chó to kia đột nhiên đứng dậy khi Trương Tiểu Phàm chưa động đậy, nhảy phốc xuống, ve vẩy cái đuôi, sủa mấy tiếng “gâu gâu” về phía Trương Tiểu Phàm, nhe răng làm bộ hung ác rồi phóng ra ngoài.

Trương Tiểu Phàm nghe quen tai, nhớ lại nghe thấy tiếng chó sủa lúc theo đại sư huynh trở về vào hôm qua, xem ra chính là con chó vàng to này, trong lòng thầm nghĩ: “Thanh Vân Môn thật lợi hại, đến con chó nuôi cũng lớn hơn nhiều con chó ở thôn mình.”

Hắn đi ra khỏi phòng cùng Điền Linh Nhi, trời còn chưa sáng hẳn, vẫn còn lờ mờ, đi qua hành lang lượn khúc nhìn về phía hậu sơn, mông lung sương mù ở đằng xa lảng vảng trong núi.

Hai người cùng một chó cứ thế đi ra sau núi Đại Trúc Phong.

Hôm qua Trương Tiểu Phàm được Tống Đại Nhân ôm lên đồi, đi chưa được bao lâu là đến nơi, đường cũng dễ đi, chẳng dè hôm nay tự mình đi, mới đi được nửa đường, thấy độ dốc ngày càng lớn, lộ trình xa hơn tưởng tượng của hắn.

Hắn quay sang nhìn Điền Linh Nhi ở bên cạnh, hôm nay cô bé không dùng Hổ Phách Chu Lăng nhưng vẫn bước đi nhẹ nhàng, cơ thể nhỏ nhắn mặc bộ đồ đỏ lướt trên đường núi rất nhanh. Con chó rõ màu vàng kia không cần nói, chạy trước chạy sau, lúc thì xuyên lên lúc thì lùi lại, có lúc chui vào trong vạt rừng bên đường, không biết làm cái gì, một lúc sau nó chui ra từ một chỗ khác, dáng điệu rất hoạt bát.

Trương Tiểu Phàm đi tiếp khoảng nửa giờ đã mệt nhoài thở hồng hộc, đôi chân đau nhức, rời rã cả người.

Điền Linh Nhi đang đi, thấy dáng vẻ của hắn như vậy, hừ một tiếng nói: “Thật vô dụng, dừng lại nghỉ tý vậy!”

Trương Tiểu Phàm vội gật đầu, đặt mông ngồi xuống, ra sức thở. Con chó to vàng kia không thấy đâu, không biết chui vào xó xỉnh nào rồi.

Trương Tiểu Phàm thở một lúc, hô hấp mới dần ổn định. Hắn ngồi trên sơn đạo, nhìn xuống dưới, thấy Đại Trúc Phong vươn cao sừng sững, trông có vẻ cao ngạo với những dãy núi thấp hơn ở bên cạnh.

“Sư tỷ, đệ có việc muốn hỏi, không biết là…”

Điền Linh Nhi đưa mắt nhìn Trương Tiểu Phàm khi nghe được giọng điệu e dè của hắn, trong lòng rất đắc ý, lơ đãng dùng tay sửa lại mớ tóc, nét mặt ngay ngắn, nghiêm túc hỏi: “Đệ hỏi đi!”

“Tại sao chúng ta coi chặt trúc là bài tập? Đệ nghĩ bài tập phải là tu luyện đạo pháp chứ?”

Điền Linh Nhi cong môi nói: “Đệ thì hiểu cái gì, với người tu chân thì sức khỏe quan trọng nhất. Mẹ nói nếu thể trạng không tốt, dù có vô thượng diệu pháp cũng khó tu tập được. Thanh Vân Môn chúng ta bắt nguồn từ Đạo giáo, rất quan tâm dưỡng sinh kiện thể, tu tập đạo pháp đến chỗ sâu, thể trạng càng quan trọng. Nói ngay như kỳ thuật tối cao của bản môn Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết….”

Trương Tiểu Phàm chợt run rẩy, mặt biến sắc.

Điền Linh Nhi lạ lùng hỏi: “Đệ làm sao vậy?”

Trương Tiểu Phàm hồi tâm, sắc mặt u ám bất định, nói lẩm bẩm: “Không có gì, đệ thấy cái tên này quá dài dòng ghê gớm.”

Điền Linh Nhi trợn mắt nhìn hắn, nói: “Đương nhiên ghê gớm rồi, đây là một trong những tuyệt kỹ trấn sơn của Thanh Vân Môn, rất ít người luyện được. Nghe cha nói, thi triển chân quyết này, phải lấy chính mình làm dẫn, lấy thần binh làm môi giới, dụ Cửu thiên thần lôi, thiên uy thần lực, làm đối phương tan tác, uy lực tuyệt luân.”

Trương Tiểu Phàm thở dài nói: “Thế à?”

Điền Linh Nhi nói tiếp: “Đệ thử nghĩ đi! Tuy có chân quyết hộ thân, nhưng uy lực như cửu thiên thần lôi, người thường hễ đụng phải lập tức hoá thành tro bụi. Nếu thể trạng của người tu luyện thuật ấy có tu hành lâu năm không tốt, chỉ e bản thân bị thần lôi diệt sát đầu tiên ấy, sao có thể đánh ai tan tác được.” Nàng liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, nói: “Vì vậy cha bảo đệ làm bài tập này là muốn tốt cho đệ, thế mà đệ còn giữ lấy thái độ không bằng lòng.”

Trương Tiểu Phàm giật thót, nhảy cẫng lên nói vội: “Làm sao có chuyện đó, đệ hoàn toàn không dám có ý bất kính với sư phụ, càng không có ý không bằng lòng. À, đệ đã nghỉ đủ rồi, đi thôi.”

Nói xong vung con dao chặt củi, khoa chân bước thình thịch, tốc độ đã nhanh hơn khi đi lên núi. Điền Linh Nhi nhìn hắn, khẽ mỉm cười, rồi cũng đi theo.

Trương Tiểu Phàm khó khăn lắm mới lên tới sườn đồi, nhịp thở đứt đoạn. Hắn thấy con chó vàng phục kích sẵn ở trước mé rừng trúc từ lúc nào rồi, trông thấy hai đứa lên tới nơi, chõ mõm sủa “gâu gâu” mấy hồi, cũng không nhổm dậy, ngoảnh đầu đi.

Trương Tiểu Phàm đờ người một lúc, nói: “Nhanh thật đấy.”

“Đệ nói Đại Hoàng hả?” Điền Linh Nhi từ đằng sau đi lên, không đỏ mặt, hơi thở ổn định, cất tiếng hỏi.

Trương Tiểu Phàm chỉ còn chó to: “Nó tên Đại Hoàng sao?”

Điền Linh Nhi đáp: “Đúng vậy, đệ đừng khinh thường nó, nó lợi hại lắm.”

Trương Tiểu Phàm lẩm bẩm: “Thì đó, nhìn dáng vẻ của nó to như thế, ít nhất nuôi được hai mươi năm.”

Điền Linh Nhi xì một tiếng nói: “Đâu có.”

Trương Tiểu Phàm lạ lùng nói: “Nó chưa được hai chục năm sao? Đại Hoàng thật chóng lớn.”

Lúc ấy Đại Hoàng ở đằng trước sủa rất gắt về phía Trương Tiểu Phàm.

Điền Linh Nhi bảo: “Ta không nói ít năm như vậy. Đệ ta tính xem, hình như lúc tứ sư huynh đến đã có nó rồi, cỡ bẩy mươi lăm; không đúng, tam sư huynh nói, lúc huynh ấy đến đã thấy nó ở đây rồi, vậy phải đến chín mươi bẩy năm.”

“Á!” Cô bé đột nhiên thốt lên, làm cho Trương Tiểu Phàm giật mình, vội hỏi: “Sao vậy?”

Điền Linh Nhi vui hơn hớn nói: “Ta nhớ ra rồi, hồi ta còn nhỏ có lần mẹ cãi nhau với cha, nói năng rất ghê gớm, bảo là sẽ đem con chó vàng mà cha nuôi nấng đem ra giết thịt nấu canh, làm cha rất tức giận, Đại Hoàng sợ đến nỗi không dám về nhà.”

Trương Tiểu Phàm tò mò hỏi: “Đại Hoàng không dám về nhà ư?”

Điền Linh Nhi đáp: “Đúng! Đại Hoàng sống đã rất nhiều năm rồi, rất hiểu tính nết con người, sợ rơi vào tay mẹ liền chuồn mất. Thế nào, ghê không?”

“Ghê.” Trương Tiểu Phàm nói rất thật lòng, cũng không biết nói Đại Hoàng hay là nói sư nương. Nó nhìn kỹ con chó to ấy thêm một lúc, Đại Hoàng không thèm để ý, phì mũi một cái rõ to, ve vẩy cái đuôi rồi nghiêng đầu, lười biếng ngả ra mặt đất.

Hai đứa khi đó đã đi tới trước rừng trúc, Trương Tiểu Phàm nói với Điền Linh Nhi: “Sư tỷ, lúc đệ vừa đến Thông Thiên Phong, có gặp một con quái thú lớn hơn Đại Hoàng rất nhiều, nghe đại sư huynh gọi là Thuỷ Kỳ Lân. Đại Hoàng có phải linh thú giống như thế không?”

Điền Linh Nhi đi vào rừng trúc, lắc đầu đáp: “Không đúng. Linh tôn là dị thú thời thượng cổ, linh chủng hồng hoang, vượt xa Đại Hoàng, không thể so sánh được.”

Trong lúc nói chuyện, cô bé dẫn Trương Tiểu Phàm đi xuyên qua rừng, một lúc sau tới một khu vực đầy thân trúc gầy. Hắc Tiết Trúc ở nơi đây đều lớn bằng cỡ cổ tay, rất mềm mại.

“Đệ từ nay về sau ở chỗ ngày, trong vòng ba tháng mỗi ngày chặt một câu là được.” Điền Linh Nhi nghiêm túc bảo.

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi: “Nhỏ như thế này mà mỗi ngày chỉ chặt một cây sao?”

Điền Linh Nhi hừ một tiếng nói: “Đệ chặt thử xem.”

Trương Tiểu Phàm gật đầu, cầm con dao chặt củi đi tới phía trước một cây trúc mềm mại, ước lượng vung dao một phát là đốn ngã. Một tiếng trong trẻo vang lên, con dao như chém phải đá, phản đòn mạnh đến nỗi tay của Trương Tiểu Phàm tê liệt. Cây trúc gầy mà hắn chặt nghiêng sang một bên, rồi bật trở lại trong nháy mắt; Trương Tiểu Phàm không kịp tránh, nên bị cành trúc quật vào đầu đau điếng, để lại một vết đỏ thẫm.

Điền Linh Nhi ôm bụng cười “lạc lạc lạc…” một lúc, rồi mới nhăn mặt nói: “Đệ ở đây chặt nhé! Ta đi làm bài tập của ta đây.” Dứt lời, vừa cười vừa xoay người rời đi.

Trương Tiểu Phàm xoa xoa chỗ bị đau trên mặt, thấy nơi hắn vừa chém vào trên thân trúc lộ ra một vết trăng trắng, bất giác thở ra một luồng khí lạnh.

Buổi sáng hôm nay, Trương Tiểu Phàm một mình ở đây đối mặt với cây Hắc Tiết Trúc, dùng đủ mọi cách như chặt, chém, cưa, mài…đến hai canh giờ. Mặt trời đã lên tới thinh không, toàn thân mồ hôi đầm đìa, chân tay mỏi nhừ vô cực, cũng chỉ xé được một lỗ bé tí chừng hai phân trên thân cây trúc.

Lúc này, từ đằng xa vọng lại một tràng cười, Điền Linh Nhi vừa hát vừa nhảy chân sáo quay trở về, thấy dáng vẻ bối rối của Trương Tiểu Phàm, lại nhìn cây Hắc Tiết Trúc, lắc đầu rồi vung con dao lên định chặt.

Trương Tiểu Phàm vội vàng hỏi: “Sư tỷ làm gì vậy?”

Điền Linh Nhi sốt ruột nói: “Giúp đệ chặt chứ gì nữa.”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu thật mạnh, thở hộc, nói: “Không cần đâu, cảm ơn sư tỷ. Đây là bài tập của đệ, đệ tự mình hoàn thành.”

Điền Linh Nhi hừ một tiếng, chỉ lên mặt trời nói: “Đệ biết lúc này là lúc nào không?” Tính tình của Trương Tiểu Phàm cứng cỏi, hắn nghiến răng đáp: “Dù phải chặt đến tối mịt cũng được…”

“Đồ ngu!” Điền Linh Nhi chống nạnh mắng. Trương Tiểu Phàm kinh ngạc, nhất thời không nói lên lời, đờ người nhìn vị sư tỷ này.

Điền Linh Nhi uy phong lẫm liệt, rất có phong thái của một người mẹ, nổi giận nói: “Ngươi không nhìn xem thời gian, cũng không nghĩ gì tới người khác. Ngươi chặt đến trời tối, chẳng lẽ muốn ta phải đợi ngươi đến tối sao? Nếu ngươi thật sự cương quyết như vậy, sau này mỗi ngày hết sức cố gắng, nghĩ hết biện pháp trong hai canh giờ làm tốt bài tập, mà không phải tự mình nói lời vô vị chặt đến trời tối."

Nói xong, nàng vung dao lên, dao rít phá không, bốn tiếng "phách, phách, phách, phách", cây trúc theo tiếng rít đổ rạp, Trương Tiểu Phàm đứng nhìn.

Điền Linh Nhi liếc nhìn nó, lạnh lùng nói: "Về thôi!" Dứt lời, liền đi ra bìa rừng.

Trương Tiểu Phàm vừa thẹn vừa xấu hổ, thầm hạ quyết tâm, sau này cố gắng gấp mười hai lần, làm tốt bài tập.

...

Lúc hắn lê cơ thể mệt mỏi về nơi ở trong Đại Trúc Phong thì đã chính ngọ, Điền Linh Nhi không nói năng gì đi vào trong hậu viện Thủ Tĩnh Đường. Trương Tiểu Phàm đứng thất thần một lúc, di chuyển khó khăn về phía phòng mình, đến lối hành lang uốn khúc thì gặp đại sư huynh Tống Đại Nhân đang đứng ở đó.

Khóe miệng của Tống Đại Nhân lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Tiểu sư đệ, như thế nào? Có mệt không?"

Trương Tiểu Phàm cười lớn một tiếng, lắc đầu.

Tống Đại Nhân thấy hắn nhỏ tuổi, tính nết có phần ương bướng, không khỏi bật cười, bồi tiếp hắn đi về phía phòng, nói: "Bình thường trong bếp đều có nước nóng, sau này hễ đệ trở về thì hãy tự vào lấy nước rửa ráy. Tý nữa ăn cơm rồi, đệ nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ đến gọi đệ sau, ăn cơm xong chúng ta còn phải làm bài tập nữa!"

Trương Tiểu Phàm sợ hết hồn hỏi: "Buổi chiều còn có bài tập?"

Tống Đại Nhân thấy hắn phản ứng lớn như vậy, thất thần đứng một lúc, lập tức tỉnh ngộ, cười nói: "A, là ta nói sai. Buổi chiều là thời gian tu luyện đạo pháp của bản phái, kể từ hôm nay ta sẽ truyền cho đệ một vài nhập môn đạo pháp."

Lúc này Trương Tiểu Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, lòng vừa mừng vừa sợ, khe khẽ nói: “Đại sư huynh, những đạo pháp ấy thật lợi hại, có khó học không?”

Tống Đại Nhân mỉm cười nói: “Tu hành đến chỗ sâu xa, tất nhiên vô cùng lợi hại. Còn có khó học hay không, tuỳ thuộc vào tư chất ngộ tĩnh của từng người. Tư chất kém một chút cũng không sao, đệ đã nghe sư phụ nói vào hôm qua rồi: Đạo hải vô nhai, cần lệ vi chu. Chỉ cần đệ chịu khó kiên trì chăm chỉ, chuyên cần tu luyện, dù có khó đi đâu nữa cũng có thể luyện thành.”

Trương Tiểu Phàm gật đầu thật mạnh. Đến giờ cơm trưa hôm đó, Điền Bất Dịch hỏi qua tình hình bài vở của Trương Tiểu Phàm, Điền Linh Nhi ngồi ở một bên thêm mắm thêm muối kể xấu Trương Tiểu Phàm một hồi, đến nỗi thằng bé đỏ cả mặt, không dám ngẩng đầu lên.

Điền Bất Dịch nghe nữ nhi kể, lắc đầu hoài, cuối cùng khẽ phẩy tay, nói thon liên: “Ăn cơm.”

Điền Bất Dịch không buồn mắng Trương Tiểu Phàm, nhưng Trương Tiểu Phàm nghĩ sư phụ rất quan tâm mình, mình chẳng làm ra gì mà sư phụ không hề trách mắng, khoan hồng đại lượng như vậy, đúng là một bậc ân sư hiếm thấy trên đời. Hắn tự thẹn với lòng, không dám nói năng gì nữa, âm thầm thề, sau này nhất định chuyên tâm tu luyện để đền ơn sư phụ.

Sau bữa ăn, Điền Bất Dịch trở về Thủ Tĩnh Đường với lối đi chữ bát quen thuộc. Những đệ tử khác vội vàng đi tới Thái Cực Động, còn Tống Đại Nhân trở về phòng cùng Trương Tiểu Phàm, nói: “Tiểu sư đệ này, môn phái rất coi trọng căn cơ, đệ mới nhập môn nên ta truyền cho đệ đạo thuật cơ bản.

Đệ sau khi nhớ kỹ rồi phải tự mình tu luyện, nếu có chỗ nào chưa rõ thì hỏi ta, biết chưa?”

Trương Tiểu Phàm lia lịa gật đầu, trong lòng xúc động.

Nét mặt của Tống Đại Nhân trang nghiêm, nghiêm nghị nói: “Còn một chuyện nữa, ta phải cảnh báo đệ: Kỳ thuật của bản môn rất thâm sâu, tà ma yêu nhân luôn rình mò. Đệ phải lập thể, sau khi học xong, không được truyền cho người ngoài nếu không phải đệ tử bản môn.”

Trương Tiểu Phàm giật mình hoảng hốt, nhưng nhanh chóng hiểu ra, khuôn mặt bé nhỏ tỏ ra kiên quyết: “Dạ, có trời cao ở trên, đệ tử Trương Tiểu Phàm nếu sau này tiết lộ bí mật đạo pháp của Thanh Vân Môn, tất bị thiên lôi oanh tạc, chết không có chỗ chôn.”

Tống Đại Nhân mỉm cười gật đầu, bảo hắn ngồi xuống giường, rồi dạy hắn ngồi thiền, mặc tưởng, nói sơ qua cách vận hành kinh mạch và tinh khí, cuối cùng truyền cho nó pháp môn tầng thứ nhất của Thái Cực Huyền Thanh Đạo.

Thái Cực Huyền Thanh Đạo là căn bản của toàn bộ diệu pháp kỳ thuật trong Thanh Vân Môn, cũng chính là do Thanh Vân Tử ngộ ra từ cuốn cổ thư kia vào hai nghìn năm trước, được lịch đại tổ sư Thanh Vân Môn tinh nghiên, cho đến ngày nay trở thành một đạo pháp vô thượng, định đoạt được thiên địa tạo hoá.

Thái Cực Huyền Thanh Đạo gồm ba cảnh giới, đó là Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh. Đệ tử Thanh Vân Môn, kể cả những người thông minh, suốt đời giỏi lắm đột phá Ngọc Thanh cảnh, tu hành đến Ngọc Thanh đại viên mãn khá hiếm.

Trong Thanh Vân Môn, hơn một nghìn người, nhưng hợp mười người đột phá được cảnh giới Thượng Thanh cảnh gồm cả chưởng môn Đạo Huyền. Chỉ hơn mười người này, Thanh Vân Môn đã đứng được vào hàng ngũ thế lực tu chân mạnh nhất thâm sâu nhất. Cảnh giới Thái Thanh cảnh trong truyền thuyết, tương truyền chỉ có kỳ tài năm đó Thanh Diệp tổ sư đạt tới.

Bạn đang đọc Tru Tiên (Bản Chỉnh Sửa) của Tiêu Đỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.