Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái Ngộ

Phiên bản Dịch · 3207 chữ

Sau khi ở u cốc quay về, lại thêm nửa tháng nữa, Trương Tiểu Phàm Thanh Vân Môn vừa tròn ba năm, đồng thời đã kết thúc công cuộc chặt trúc, chỉ là đến lúc gần kết thúc hắn lại lập được một thành tích, mà đến bản thân hắn cũng hổ thẹn vì nó.

Trong vòng nửa tháng sau chuyến đi đến u cốc bí hiểm đó, Trương Tiểu Phàm cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khí huyết sụt giảm, cả người thấy rã rời.

Hắn âm thầm đoán rằng, có lẽ do máu chảy quá nhiều vào hôm thần trí lơ mơ đó. Nhưng hắn lục soát toàn thân không có lấy một vết thương, ruột gan thấp thỏm, nhưng không dám đi hỏi sư phụ, đành chôn giấu trong lòng.

Hắn không nói, nhưng cơ thể vẫn lộ ra phản ứng. Mọi khi kém thì kém cũng có thể chặt đứt hai cây hắc tiết trúc lớn, nhưng nay chặt không bao lâu liền thở hồng hộc, mồ hôi lạnh toát ra, nửa ngày sau không chặt được một cây hắc tiết trúc nào. Cái này thực ra cũng khó trách, trong u cốc ngày hôm đó, Phệ Huyết Châu mơ hồ hút đi hơn nửa tinh huyết trong người hắn, nếu không phải người hắn luôn vạm vỡ, chỉ sợ sớm nằm trên giường không dậy nổi. Nhưng Trương Tiểu Phàm nghĩ muốn chặt trúc được như xưa, cũng là vọng tưởng.

Tình hình này cứ tiếp diễn mãi, đến nửa tháng sau Trương Tiểu Phàm mới cảm thấy người có chút chuyển biến tốt đẹp, tinh thần khí lực điều tốt hơn. Nhưng bài tập chặt trúc kết thúc vào lúc này. Ngày cuối cùng, Tống Đại Nhân đám người tới nghiệm thu kết quả, dưới cái nhìn chăm chú Trương Tiểu Phàm dốc hết sức lực, cuối cùng chặt đứt một cây hắc tiết trúc trước khi một canh giờ kết thúc.

Đám người Tống Đại Nhân hai mặt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được, chỉ có Điền Linh Nhi đi tới cười hì hì vỗ vai hắn nói: “Tiểu Phàm, không việc gì, đệ có bản lĩnh trong mười mấy phần của cũng là rất tốt.”

Trương Tiểu Phàm cười khổ không thôi.

Vào bữa tối, mọi người trong Đại Trúc Phong tập trung trong nhà ăn. Đợi phu thê Điền Bất Dịch ngồi xuống, Tống Đại Nhân đầu tiên bẩm báo tình huống của Trương Tiểu Phàm, Điền Bất Dịch cười lạnh một tiếng không nhìn Trương Tiểu Phàm một lần, ngược lại Tô Như mỉm cười nói: “A! Tiểu Phàm, con tới Đại Trúc Phong chúng ta đã ba năm rồi.”

Trương Tiểu Phàm vội vàng nói: “Vâng, sư nương.”

Tô Như than một tiếng nói: “Thời gian trôi nhanh thật, nhoáng một cái đã ba năm trôi qua rồi.” Nói xong, nàng bỗng nhiên dừng một chút, cất cao giọng, đối với sáu đệ tử khác nói: “Các con cũng hay không có cảm giác này.”

Đám đệ tử Đại Trúc Phong chấn động, lập tức ngồi thẳng người, nói: “Vâng.”

Tô Như hừ một tiếng, nói: “Giờ tiểu sư đệ các con đã lớn, nhưng các con ba năm này vẫn không có một chút tiến triển nào, có phải hay không đem ta và sư phụ các ngươi tức chết.”

Tất cả mọi người không dám nói một lời nào, nhưng đều đưa mắt về phía Tống Đại Nhân. Tống Đại Nhân dưới sự thúc ép của các sư đệ khác, nhắm mắt nói: “Sư nương yên tâm, làn này chúng ta không chịu thua kém.”

Trên mặt của Tô Như lộ ra vẻ mặt không tin, đang muốn nói chuyện, bỗng Điền Bất Dịch chen lời: “Lão lục.”

Toàn thân Đỗ Tất Thư giật mình, ngẩng đầu bất ngờ hỏi: “Sư phụ, ngài bảo đệ tử?”

Điền Bất Dịch thản nhiên nói: “Mấy ngày nay ta thấy ngươi trong lúc rảnh thường khoa tay múa chân với đám nồi bát muôi chậu, chuyện gì đang xảy ra?”

Đỗ Tất Thư đỏ mặt lên, cứng họng, lắp bắp nói: “Sư phụ, người nhìn thấy rồi.”

Tô Như kêu “A” một tiếng, nói: “Tất Thư, vậy là thế nào?”

Đỗ Tất Thư do dự một lúc lâu, khẽ đáp: “Đệ tử muốn nhìn một chút có thể hay không cho những vật kia động đậy…”

Đám người nhất thời dung động. Cảnh giới “Khu vật” này là căn bản của việc tu luyện pháp bảo trong Thân Vân Môn đạo pháp, không đạt tới Thái Cực Huyền Thanh Đạo Ngọc Thanh cảnh tầng thứ tư thì không nên nghĩ đến.

Điền Bất Dịch gật đầu một cái, trên mặt dù không có gì, nhưng trong mắt vẫn thấy qua một tia vui vẻ, nói: “Như thế nào?”

Đỗ Tất Thư thấp giọng nói: “Dường như, dường như bỗng nhúc nhích.”

“Oanh”, đám người xôn xao, đều kinh ngạc vui mừng, lão ngũ Lữ Đại Tín ngồi bên cạnh hắn dùng lực vỗ bả vai hắn, toàn bộ đều nở nụ cười trên mặt. Tô Như ở bên cạnh cũng mặt mày hớn hở, cười nói: “Hảo tiểu tử, không ngờ con hăng hái như vậy, chuyện từ khi nào?”

Đỗ Tất Thư lây cảm xúc của mọi người, cũng thấy thoải mái, nói: “Chỉ mới gần đây, mấy ngày trước con ở trong phòng tu hành, đột nhiên phát hiện dưới niệm lực, ly nước ở trên bàn bỗng nhúc nhích, con liền đoán có phải con đã đột phá tầng thứ ba.” Nói tới đây, hắn có chút ngượng ngùng nở nụ cười, lại nói: “Nhưng trong lòng đệ tử cũng không chắc, không thể tin được, liền thường xuyên thăm dò, không nghĩ tới bị sư phụ phát hiện.”

Điền Bất Dịch mỉm cười nói: “Là như vậy: Ngọc Thanh cảnh tầng bốn ở giữa với Ngọc Thanh cảnh tầng ba, mặc dù công hiệu khác nhau một trời một vực, nhưng so với tu hành cũng không có gì khác thường. Ngươi tính tình thông mình, dù nhập môn trễ, nhưng không ngờ đi sau lại về trước.”

Tất cả mọi người cười, nhao nhao chúc mừng, Điền Linh Nhi chen lời nói: “Lục sư huynh, vậy huynh có hay không quyết định tu luyện pháp bảo.”

Đỗ Tất Thư ngây ngốc một chút, nói: “Không có, huynh vừa mới xác nhận từ sư phụ biết mình tu luyện đến tầng thứ tư, còn chưa kịp nghĩ đến.”

Tô Như mỉm cười nói: “Không gấp, mấy ngày này con hãy từ từ nghĩ. Nhưng các người đều biết tính khí của sư phụ ngươi, cho tới bây giờ đều không buộc các ngươi nhất định phải tu luyện pháp bảo tiên kiếm. Chính ngươi thích gì, nghĩ kỹ liền đi tìm tài liệu.”

Trương Tiểu Phàm ở một bên hâm mộ vô cùng, mắt thấy lục sư huynh cười mặt mũi tràn đầy là răng, lại nghe Điền Bất Dịch nói: “Lão lục.”

Đỗ Tất Thư vội vàng nói: “Sư phụ.”

Điền Bất Dịch nói: “Theo lệ cũ của Thanh Vân Môn chúng ta, đệ tử tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo đến tầng thứ tư, liền phải xuống núi du lịch thiên hạ, đồng thời tìm kiếm linh vật tu luyện pháp bảo, đến nỗi có thể hay không nhận được thiên địa thần vật, xem tạo hóa cơ duyên của ngươi. Ngươi chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa chuẩn bị xuống núi.”

Đỗ Tất Thư ngơ ngác một chút, trong mắt mấy phần không muốn, lại có mấy phần vui vẻ, thấp giọng nói: “Vâng.” Nói xong, lại nghĩ tới cái gì, nói: “Nhưng sư phụ, đồ ăn ở nơi này luôn do đệ tử phụ trách, đệ tử sau khi rời đi thì…”

Lữ Đại Tín ở bên cạnh cười ha ha nói: “Đệ sợ cái gì, đệ trước khi nhập môn còn có huynh sao, yên tâm, đói cũng chẳng chết ai.”

Đỗ Tất Thư và mọi người đều bật cười, chỉ có Điền Linh Nhi ngồi ở một bên chúm chím trêu: “Ngũ sư huynh nói mà không biết ngượng, cơm canh huynh nấu, muội hồi nhỏ đã ăn qua, quả đúng là cơn ác mộng.”

Lữ Đại Tín đỏ mặt, mọi người cười vang, đợi tiếng cười bớt đi, Điền Bất Dịch thản nhiên nói: “Sau này phòng bếp giao cho lão thất làm.”

Tất cả mọi người khẽ giật mình, Lữ Đại Tín kinh ngạc nói: “Sư phụ, tiểu sư đệ còn nhỏ…”

Điền Bất Dịch liếc mắt, liếc Trương Tiểu Phàm một cái. Trương Tiểu Phàm vội vàng đáp: “Sư phụ yên tâm, con thường giúp lục sư huynh ở nhà bếp, có thể làm được mà.”

Điền Bất Dịch gật đầu, chẳng nói thêm gì nữa, phẩy tay: “Ăn cơm thôi.”

Ba ngày sau, Đỗ Tất Thư thu dọn xong xuôi, đem hết những việc cần làm trong bếp dặn dò Trương Tiểu Phàm thật kỹ càng, rồi hạ sơn.

Ba năm này, trong các sư huynh ở đây, Đỗ Tất Thư trẻ tuổi nhất, tính tình lại hoạt bát, là người Trương Tiểu Phàm rất thân cận. Nay y đi rồi, Trương Tiểu Phàm quyến luyến không rời, cảm thấy Đại Trúc Phong quạnh quẽ hơn trước nhiều.

Sau đó Trương Tiểu Phàm bắt đầu làm bài tập thứ hai ở Thanh Vân Môn-nấu cơm.

Hôm đấy là lần thứ nhất hắn chính thức nấu cơm xào rau, hắn một thân một mình bận rộn ở trong phòng bếp một buổi sáng, vo gạo rửa rau vội vàng quên cả thời gian, nhoáng một cái đến trưa. Điền Bất Dịch và mọi người vào trong nhà ăn, đã thấy trên bàn bày cơm canh xong xuôi y như mọi khi, Trương Tiểu Phàm ngồi cuối bàn, hai tay nắm vào nhau, khép na khép nép, ai cũng có thể nhìn thấy hắn rất căng thẳng.

Mọi người ngồi xuống, Điền Bất Dịch chẳng nói năng gì, nhưng Tô Như thì nhìn Trương Tiểu Phàm, trên mặt lộ ra nét cười, hỏi: “Tiểu Phàm, lần đầu tiên nấu ăn cảm thấy thế nào?”

Trương Tiểu Phàm mở miệng, không nghĩ ra nên nói cái gì, Điền Bất Dịch hừ một tiếng bảo: “Ăn cơm.”

Chúng đệ tử vâng lời, cầm đũa lên gắp thức ăn, rồi lùa vào miệng.

Trong nhà ăn, một bầu không khí lạnh lẽ. Trương Tiểu Phàm hồi hộp đến mức tim muốn vượt ra ngoài, mồ hôi lạnh toát ra khắp nơi, khẽ nói: “Sư phụ, sư huynh, đệ tử,…đệ tử làm chẳng ra gì. Người, mọi người…”

“Oa, thực sự ăn quá ngon!” Đột nhiên Điền Linh Nhi thốt lên một tiếng, không kìm được lại gắp một miếng măng bỏ vào trong miệng. Trương Tiểu Phàm đờ người, thấy các sư huynh ai nấy đều rạng rỡ, gật đầu không ngớt, vung đũa gắp rào rào miệng khen lia lịa:

“Không ngờ tiểu sư đệ còn có tuyệt chiêu này. Lợi hại! Lợi hại!”

“Ngô…so với lão Ngũ, không, ngon hơn so với lão Ngũ cùng lão Lục cộng lại, ha ha.”

Lúc này Điền Bất Dịch cũng gắp nhiều hơn mọi khi, gật đầu một cái, trong mắt thêm mấy phần ý cười. Trương Tiểu Phàm xem ở đáy mắt, một trận thỏa mãn.

Từ đó trở đi, Trương Tiểu Phàm bắt đầu làm việc ở trong phòng bếp. Hắn không hiển thị bất kỳ tài hoa nào ở việc tu hành đạo pháp, nhưng rất có thiên phú nấu ăn, tài nghệ tự học, mùi vị thức ăn hắn nấu vượt xa người bên ngoài. Trong lòng hắn, chỉ cần Điền Bất Dịch khẽ gật đầu khen ngợi, đã là vui mừng lớn nhất.

Thời gian trôi mau, lại qua nửa năm, mắt thấy ngày một tới gần Thanh Vân Môn mỗi giáp một lần “Thất mạch hội võ”, không chỉ Tô Như, ngay cả Điền Bất Dịch cũng bắt đầu đốc xúc đệ tử. Đám người chuyên tâm tu đạo, chỉ là không người tới quấy rầy Trương Tiểu Phàm, ngược lại đám người cũng không ôm trông cậy nào đối với hắn.

Đến mức Trương Tiểu Phàm cũng không thèm để ý, mỗi ngày đều bận rộn ở trong phòng bếp, cũng từ trong đám nồi chén này lĩnh ngộ được mấy phần vui vẻ, lúc nhàn rỗi tự mình tu luyện đạo pháp, đến mỗi đêm khuya lại tu luyện “Đại Phạn Bàn Nhược”, thời gian cũng là qua thái bình.

Trong khoảng thời gian này, con khỉ xám hắn mang về từ u cốc đã ở cùng hắn được nửa năm, người với khỉ rất thân thiết, Trương Tiểu Phàm cũng đặt cho nó một cái tên-Tiểu Hôi, cái tên này giống với tên của hắn, bình bình đạm đạm, không chút nào thu hút.

Sau khi hắn bắt đầu làm việc ở phòng bếp, Tiểu Hôi được hưởng lộc, thường xuyên đi theo hắn tới phòng bếp, đông trảo một cái măng phiến, tay cầm một cái hoa quả, cả ngày ăn vụng, nửa năm trôi qua như vậy.

Hiển nhiên trở nên mập hơn, có điều ở trên Đại Trúc Phong này, Tiểu Hôi có một đối thủ, đó chính là con chó vàng mà Điền Bất Dịch nuôi từ nhỏ đến lớn-Đại Hoàng.

Không biết chuyện gì xảy ra, con chó vàng nhìn khỉ xám không vừa mắt, thời gian đầu mỗi lần gặp Tiểu Hôi đều gầm gừ không ngớt, làm nó sợ chết khiếp phải trèo tuốt lên cao. Lâu dần, miễn cưỡng coi Tiểu Hôi là một thành viên của Đại Trúc Phong, nhưng hễ chạm mặt là nhe răng ngoác miệng vẻ rất hung ác, đến mức Tiểu Hôi sợ hãi kêu choe choé, Đại Hoàng mới sủa gâu gâu mấy tiếng, ngẩng cao đầu, ve vẩy cái đuôi, đi sang một bên.

Thu qua đông tới, thời tiết trên Đại Trúc Phong dần chuyển lạnh. Ngoài phu thê Điền Bất Dịch tu vi cao thâm, từ đâu đã không còn ngại những cơn rét buốt này nữa, các đệ tử còn lại đều phải khoác thêm quần áo.

Hôm ấy, ánh sáng mặt trời hiếm hoi chiếu xuống ấm áp, Trương Tiểu Phàm xong xuôi việc bếp núc, bèn đi ra ngoài vươn vai, rồi ngồi xuống dưới tán tùng ngoài nhà bếp, dựa lưng vào thân cây, lim dim đôi mắt, khoan thai tận hưởng hơi ấm mặt trời.

Ngồi một lúc, đang mơ màng muốn ngủ, Trương Tiểu Phàm nghe thấy đằng trước chợt văng đến tiếng chó sủa gâu gâu, bèn mở bừng mắt nhìn, hóa ra Đại Hoàng nằm sưởi nắng ở khu đất phía trước, còn Tiểu Hôi đang từng bước tiến đến từ đằng sau nó.

Trương Tiểu Phàm lấy làm lạ, hằng ngày Đại Hoàng thường tới nhà bếp để ăn uống, đã quen với hắn rồi, vì vậy hắn rõ hơn ai hết về sự hục hặc giữa khỉ và chó. Hôm nay mặt trời hình như mọc ở đằng tây, Tiểu Hôi chủ động tiếp cận Đại Hoàng. Trương Tiểu Phàm tỉnh táo hẳn, chăm chú nhìn về phía trước.

Chỉ thấy Tiểu Hôi thoắt một cái đã đến gần Đại Hoàng, Đại Hoàng tuy không nhìn rõ phía sau nhưng mũi ngửi thấy mùi lạ, bèn ngoái đầu nhìn lại, rồi lập tức mở mồm ra để lộ răng nanh sắc bén, sủa mấy tiếng “gâu gâu” liên tục.

Tiểu Hôi hơi thu người, xem ra nó vẫn còn sợ hãi, rồi con khỉ đảo mắt long lanh, giơ tay phải lên, lắc lư qua lại trước mặt Đại Hoàng.

Đại Hoàng đầu tiên không chú ý, cứ chõ miệng sủa liên hồi về phía Tiểu Hôi, không ngờ một lát sau mũi ngửi thấy mùi nào đó, mắt không nhắm, không nhúc nhích cũng không sủa nữa, rồi không ngừng vẫy đuôi, tỏ vẻ rất hữu hảo.

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc quá, phóng mắt nhìn tới, bất giác không cười nữa, hoá ra trong tay Tiểu Hôi đang cầm một cục sườn, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, hắn vẫn ngửi thấy dù giờ hắn ở xa. Đây vốn là cái hắn dùng để nấu canh, vì biết Đại Hoàng thích ăn cái này, nên nấu xong đậy kỹ rồi đặt ở nơi cao, không ngờ Tiểu Hôi đánh cắp từ lúc nào, rồi cầm nó bắt thân với Đại Hoàng.

Lúc ấy Tiểu Hôi lúc la lúc lắc, cầm cục sườn quăng trước mặt Đại Hoàng, miệng cho ứa đầy nước miếng, lập tức há miệng ngậm vào giữa cục sườn, rồi gặm ngấu nghiến. Tiểu Hôi nhìn dáng vẻ của Đại Hoàng, kêu chí chí hai tiếng, thận trọng dè dặt tiến gần, do dự một lúc, rồi thò tay sờ vào đầu con chó.

Đại Hoàng thốt lên khe khẽ, Tiểu Hôi vội vàng rụt tay lại, một lát sau, không kìm được lại thò tay xoa đầu con chó. Lần này Đại Hoàng chẳng phản ứng gì, cứ mải gặm cục sườn, Tiểu Hôi bèn đặt hẳn tay lên xoa đầu, nhè nhẹ xoa lên mớ lông vàng sáng bóng, Đại Hoàng tỏ ra dễ chịu, hơi thu mình, kêu khe khẽ, nhưng không có thù địch nào.

Tiểu Hôi bạo gan hơn, cười lên hai tiếng, bắt đầu nghịch bới lông da con chó, như tìm bắt rận bọ, nửa chừng Đại Hoàng quay đầu lại, dùng lưỡi liếm láp Tiểu Hôi, một khỉ một chó tỏ ra vô cùng thân mật, quan hệ thay đổi chóng mặt.

Trương Tiểu Phàm xem suốt từ nãy, bây giờ trơ mắt đờ người, bụng nghĩ Tiểu Hôi thực thông minh, nhưng cứ thế này thịt sườn sau này phải cất giấu kỹ càng mới được. Trong đầu hắn đang nghĩ vớ vẩn, trên đỉnh đầu chợt có tiếng xé gió, rồi hại đạo bạch quang nhanh như cắt phóng tới từ phía tây, Đại Hoàng giật mình, chõ miệng sủa về phía bạch quang, Tiểu Hôi dùng tay xoa đầu nó như trấn an nó vậy, không ngờ có hiệu quả, Đại Hoàng lập tức bình tĩnh lại.

Trương Tiểu Phàm nhìn hai đạo bạch quang đáp xuống phía trước Thủ Tĩnh Đường, làn ánh sáng lấp lánh dịu đi để lộ ra hai người. Một người cao lớn ngay ngắn, tiêu sái bất quần, bạch y phiêu phất, trông rất đẹp trai; người kia là một thiếu niên, thấp hơn một chút, chừng mười lăm mười sau tuổi.

Trương Tiểu Phàm chợt nín thở, một nỗi bi thương đã dần phai từ sâu tâm khảm chầm chậm trỗi dậy, thiếu niên kia nhìn có vẻ cô đơn.

“Kinh Vũ!” Hắn đứng dậy, thốt lên, giọng nói bỗng dưng nghẹn lại.

Thân hình của thiếu niên kia chấn động, lập tức xoay mình lại, đôi mắt tròn xoe rồi cái miệng há hốc, tựa như muốn nói cái gì, nhưng đến phút cuối, thiên ngôn vạn ngữ chỉ bật ra hai chữ:

“Tiểu Phàm!”

Bạn đang đọc Tru Tiên (Bản Chỉnh Sửa) của Tiêu Đỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.