Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Kỳ

Tiểu thuyết gốc · 2502 chữ

Ở gian nhà phía sau một tiệm tạp hoá trên một buôn làng hẻo lánh, xa xôi, mờ ảo trong làn sương sớm tại Phủ Gia Hưng, Tỉnh Hưng Hoá. Bùi Linh Thần đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai đứa con bé nhỏ của cô, đặng cho chúng còn tới trường cho kịp giờ học. Từ ngày bố chúng làm ra cái chuyện suy đồi đạo đức trầm trọng ấy. Gã rất ít khi về nhà, nhưng mỗi lần về lại là một cơn ác mộng dài thăm thẳm, không có hồi kết đối với cô. Đang miên man suy nghĩ tiếc thương cho thân phận mình, tại sao lại ngày đó không nghe theo lời khuyên của bố mẹ, anh chị em mà cứ nằng nặc đòi cưới một kẻ cô mới chỉ yêu có vài tháng. Để đến giờ phút này, bao nhiêu đắng cay cuộc đời, cô dường như đã nếm trải tất cả... Bỗng một mùi kỳ lạ xộc thẳng vào, làm Linh Thần khẽ nhíu mày, nhăn mặt một chút. Nhưng dường như cô nhận ra cái mùi này rồi. Cô chỉ thầm nhắm mắt lại và khấn rằng :

- Mẹ có thương con, thương cháu thì bà về phù hộ độ trì cho con cháu mạnh khoẻ, học hành thành đạt, chứ mẹ đừng để mấy đứa nhỏ biết, chúng nó lại sợ hãi mẹ ạh. Mẹ có thiếu thốn gì cứ báo mộng cho con biết. Con sẽ làm dâng mẹ ạh.

Cứ mỗi lần cô ngửi thấy mùi thân quen ấy. Cô chỉ cần lầm rầm khấn xong như thế, là cái mùi kỳ dị ấy chợt như tan trong hư vô, như chưa từng tồn tại vậy. Cô biết bà vì nhớ con nhớ cháu mà về thăm nhà thôi chứ bà không cố ý làm cho con cháu hoảng sợ gì cả. Rồi thời gian thoi đưa, gần đến bốn chín ngày bà cụ mất. Trong một giấc mơ, Linh Thần mơ thấy xóm làng cô đang ở, nơi đấy bà đang đứng nói chuyện với hàng xóm, láng giềng và sinh hoạt rất bình thường như bà chưa từng bị liệt nửa người, chưa từng mất đi vậy. Trong giấc mơ của cô, cô thấy bà an nhiên, tự tại và mạnh khoẻ lắm. Cô cũng cảm thấy vui lây, nhưng cô muốn tiến lại gần hỏi han bà, thì không thể. Bà cứ thế đứng ở nơi đó nói chuyện với mọi người như không hề biết đến sự tồn tại của cô vậy. Đêm đó cô ngủ rất ngon. Sáng dậy thấy hai dòng nước mắt đầm đìa trên mặt. Cô liền đi thắp nhang cho bà vì cô biết rằng bà muốn báo cho cô thấy ở bên kia của sự sống, bà cũng đang rất khoẻ, rất yên vui... Rồi đêm thứ bốn tám, cô cũng mơ thấy trong căn nhà mình đang ở, cả gia đình đang ngồi ăn cơm với nhau vui vẻ, đầm ấm lắm. Nhưng lạ là không ai nói với ai câu gì cả, bà chỉ ngồi ăn cơm và nhìn con cháu rất chan hoà, tình cảm. Sau bữa cơm đó, bà chỉ mỉm cười nhẹ nhành với cô, rồi quay lưng bước ra cửa và bà nói :

- Mẹ đi thăm bố chúng mày đây, lát mẹ về nhé.

Trong mơ cô cảm thấy mọi chuyện diễn ra bình thường lắm, cô cũng không nhận thức được là bà đã mất rồi đâu, nên cô chỉ vừa thu dọn mâm cơm vừa trả lời :

- Vâng, mẹ đi cẩn thận ạh.

Đến đó thì cô thức giấc, cô biết bà mẹ chồng đã đến lúc phải đi rồi. Cô cũng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng và mong bà đi thanh thản. Rồi cứ thế mọi chuyện lại diễn ra như cũ, gã chồng thì tồi tệ đến mức không thể chấp nhận nổi nữa. Gã đi cặp kè hết cô này, gái nọ. Làm cô chua chát vô cùng, hằng tối cô lại gục mặt vào gối và khóc không thành tiếng. Vì cô sợ hai đứa con của cô biết mẹ của chúng như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc học của hai đứa trẻ... Nhưng thời gian đó, cô không hề ngửi thấy mùi kỳ lạ hay mơ thấy bà về nữa. Linh Thần cũng thấy là lạ nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản là chắc bà đã sang bên kia với ông, với các vị Gia Tiên, Tiền Tổ của dòng họ rồi. Nên cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Cho đến một đêm nọ, cô lại mơ thấy bà, nhưng lần này không phải là khung cảnh yên vui nữa... Vẫn khung cảnh ấy, buôn làng ấy, nhưng nó lại mang một vẻ đìu hiu, tiêu điều đến lạnh người, không một bóng người qua lại, chỉ thấy bà đứng lặng lẽ trước cửa một căn nhà lớn. Cô nhìn kỹ thì biết đấy là nhà của anh trai cả chồng, cô tiến lại gần bà và cất tiếng hỏi :

- Ơh kìa mẹ, sao mẹ không vào nhà mà đứng ở ngoài đường thế ạh ??

Bà quay qua nhìn cô rồi bà mỉm cười buồn lắm, bà khẽ lắc đầu rồi nói :

- Mẹ không vào được con ạh. Mấy tháng này mẹ muốn sang thăm mấy đứa nhưng chúng nó không cho mẹ vào...

Cô tỏ ra khó hiểu lắm, liền hỏi bà :

- Ai ? Chúng nó nào mà không cho mẹ vào ?? Có chuyện gì mẹ kể con nghe đi.

Bà không nói gì cả, chỉ quay sang nhìn cô, khẽ lắc đầu lần nữa rồi lặng lẽ cất bước đi. Cô muốn đuổi theo mẹ chồng để hỏi bà cho rõ ràng. Nhưng cô chẳng hiểu sao, cô cứ chạy đuổi theo bà mãi, nhưng bóng bà càng ngày càng xa dần rồi lẩn khuất vào nơi tận cùng bóng tối...

Ngay hôm sau, Linh Thần cảm giác kỳ lạ về giấc mơ đêm qua lắm. Cô liền sang nhà bố mẹ ruột của mình và thủ thỉ lại với mẹ cô. Bà là một người khá tín, nên liền lập tức dắt cô lên một bản làng của người dân tộc Thái gần chỗ cô sống. Hai mẹ con dắt díu nhau đến nơi ở của một Thầy Mo có tiếng trong vùng. Vừa bước vào cửa, còn chưa kịp thưa gửi gì, người Thầy Mo già đã lên tiếng với chất giọng ồm ồm, phảng phất lên dấu hiệu của tuổi tác :

- Nghiệp chướng, thật đúng là Nghiệp chướng mà... sao lại có lũ con cái bất hiếu đến như thế cơ chứ...

Hai mẹ con Linh Thần bất giác rùng mình, run rẩy không nguôi. Mẹ của cô nhanh nhẹn liền đáp :

- Dạ, con thưa Thầy, chúng con người trần mắt thịt, không thấu hiểu rõ việc dưới, con mong Thầy chỉ bảo cho chúng con được sáng tỏ và làm những điều đúng đắn với ạh ???

Người Thầy Mo già đưa ánh mắt nhìn ra cửa và nhẹ nhàng cất tiếng nói :

- Chuyện này không liên quan gì đến mẹ con cô cả. Tôi nói lũ con bất hiếu là lũ con của bà mẹ già đang đứng ở ngoài cửa kia kìa...

Nghe Thầy nói đến thế, Linh Thần bật khóc, liền vái Thầy và nói :

- Dạ, đấy là mẹ chồng của con mới mất Thầy ạh. Thế mẹ chồng con bị làm sao ạh. Con mong thầy chỉ dạy cho con được tỏ tường còn báo hiếu với mẹ chồng con ạh.

Thầy Mo già khẽ đưa ánh mắt liếc nhìn Linh Thần, rồi ông gật gù ra chiều hài lòng lắm, ông nhẹ nhàng cất tiếng nói :

- Cái oan nghiệp này không phải do cô gây ra. Tôi biết điều đó vì người phụ nữ lớn tuổi kia đi theo cô không hề có ác ý. Mà bà đi theo để phù hộ độ trì cho cô thôi. Điều ấy chứng tỏ lúc bà sinh thời, cô đã rất hiếu thảo, chăm sóc cho bà... còn bà giận là giận cái lũ con bất hiếu của bà kia kìa. Chúng dám làm phép ở khắp các căn nhà cho nên bà không về mà thăm con thăm cháu được... Thật là Nghiệp Chướng mà. Rồi cũng sẽ đến ngày lũ con bất hiếu đấy sẽ phải đón nhận Quả Báo vì đã dám đối xử tồi tệ như vậy với Đấng Sinh Thành của mình...

Nghe đến đấy, bà mẹ của Linh Thần cũng khóc nức nở vì thương cảm cho bà thông gia của mình. Sống đã phải chịu cảnh ghẻ lạnh của đàn con. Đến khi chết đi rồi, muốn về thăm con, thăm cháu cũng bị lũ con bất hiếu đó trấn yểm không cho bà về. Linh Thần chợt vội vã hỏi Thầy Mo già :

- Dạ, nếu vậy thì Thầy có thể giúp chúng con hoá giải cái phép đó để cho mẹ con có thể về nhà mà thăm các cháu có được không ạh ??? Tốn kém bao nhiêu gia đình con cũng xin được gánh vác ạh.

Thầy Mo già nhìn người con dâu hiếu thuận với ánh mắt đầy thương mến, nhưng rồi sau đó ông khẽ thở dài rồi trả lời cô :

- Cô là một người con dâu hiếu thảo như vậy, ắt hẳn bà sẽ phù hộ và bảo vệ cho cô nhiều lắm. Bản thân ta cũng muốn giúp cô để làm tròn chữ Hiếu. Nhưng thật sự mà nói, cái phép của bọn chúng làm rất kỳ lạ, chắc chắn không xuất xứ từ Đại Việt ta rồi. Bản thân ta cũng không biết cách nào để hoá giải cái phép này cả. Ta rất tiếc vì điều đó. Tuy nhiên, cô có thể đi hỏi thẳng những người đã làm ra cái điều này và hỏi họ tại sao lại cần phải đối xử với người mẹ của mình như vậy. Ta tin cô sẽ có câu trả lời cho bản thân mình...

Ngay sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Thầy Mo. Hai mẹ con Linh Thần gửi ít tiền Lễ cho Thầy nhưng vị Thầy Mo đáng kính ấy nhất quyết không nhận. Hai mẹ con cô chỉ còn biết ngậm ngùi cảm ơn Thầy một cách chân thành nhất rồi nhanh chóng chạy về nhà người anh chồng cả của cô. Trên đường đi về, Linh Thần không ngừng gọi cho những anh chị còn lại tham gia một cuộc họp gia đình để hỏi cho ra nhẽ...

Khi hai mẹ con cô vừa tới nơi đã thấy bảy tám người lúc nhúc trong phòng khách, thấy họ đang cười nói vui vẻ lắm. Linh Thần tự dưng bộc phát cơn thịnh nộ vì nghĩ uất ức cho người mẹ chồng bạc phúc. Cô liền đi vào và hỏi thẳng người anh chồng :

- Anh có biết gì về chuyện nhà của chúng ta bị làm phép khiến mẹ không về được không ??

Thấy cô hỏi đường đột như vậy, mọi người chợt im bặt, không ai còn nói chuyện ngoài lề nữa, không khí chợt trở lên căng thẳng, ngột ngạt đến đáng sợ. Thấy người anh chồng khẽ biến sắc, vẫn ấp úng chưa biết phải nói gì cả. Vợ của anh ta liền lên tiếng nói thay :

- Cô út mới đi đâu về mà tự dưng lại hỏi chuyện này đường đột vậy ?? Có gì rồi từ từ nói, mời bác gái vào nhà ngồi chơi uống nước ạh.

Linh Thần dù bực mình nhưng cô vẫn cố gắng giữ thái độ hoà nhã lắm, cô liền nhẹ nhàng tường thuật lại hết tất cả mọi việc đã xảy ra mấy ngày hôm nay. Từ cái giấc mơ cô thấy mẹ chồng đứng ngoài cửa, đến câu chuyện mới nãy khi nói chuyện với Thầy Mo. Khi cô kể xong, những người anh, người chị chồng chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, họ chẳng biết phải nói gì khi chính bản thân họ cũng đồng tình với hành động của hai vợ chồng anh cả.... Tới đây bà chị dâu cả mới lên tiếng :

- Tại cô út sớm tối lo bán buôn nên không rõ đấy thôi, hai vợ chồng tôi bàn với tất cả các em rồi, chúng tôi đi mời Cha Xứ ở Nhà Thờ dưới huyện lên tận nhà mình để rải nước Thánh để yêu mà, quỷ quái không thể vô nhà mà quậy phá lũ nhỏ được. Tôi làm thế âu cũng là lo cho gia đình của chúng ta thôi...

- Nhưng chị có biết chị làm thế thì chính mẹ cũng không thể về thăm con thăm cháu được không ??

Nói đến đây, người chị dâu lớn nhất này có chút bực mình lắm, vì từ khi bà còn sống, chị ta cũng đã không ít lần tỏ thái độ hắt hủi bà cụ thấy rõ rồi. Chị ta thấy Linh Thần cứ nói mãi về việc này, chị liền sẵng giọng nói :

- Tại bà về có cái mùi thối lắm, bố ai mà chịu được...

Nói đến đây, Linh Thần chợt lại bật khóc vì thương cho bà lắm. Lúc này mẹ cô cũng khó chịu vì lũ người bất hiếu này lắm rồi. Liền đi lại kéo tay cô và nói đi về. Đến lúc này đây, Linh Thần cũng đứng lên nói dõng dạc trước toàn thể các anh chị bên chồng của mình rằng :

- Từ nay tôi không còn quan hệ gì với gia đình mấy người nữa. Tôi cắn răng chịu đựng sự đánh đập, sự nhục mạ của em trai mấy người suốt bao nhiêu năm qua vì mẹ chồng vẫn còn đó, tôi sợ không ai chăm sóc cho bà. Tôi sợ cho hai đứa con của tôi, không có bố. Nên tôi vẫn cứ cắn răng chịu đựng hết năm này qua tháng nọ. Mong một ngày nào đó các người sẽ thay đổi mà chăm lo cho bà được tốt hơn. Nhưng tôi đã lầm, đã sai thật rồi. Các người ác lắm, bà đã mất rồi cũng chỉ muốn về thăm con, thăm cháu mà các người còn không cho mẹ vào nhà. Tôi không thể chấp nhận được cho hai đứa con của tôi ở gần mấy người vô đạo đức như các người được...

Nói xong cô quay lưng đi cùng mẹ mình ra khỏi căn nhà đáng ghê tởm đó và cô tự nhủ lòng mình, cô sẽ mãi mãi không bao giờ đặt chân trở về cái gia đình mà đến cả mẹ ruột của lũ người đó, họ còn đối xử không ra gì, thì liệu họ còn có thể đối xử với ai ngoài xã hội kia ra cái gì nữa...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.