Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Trúc cầu cứu.

Tiểu thuyết gốc · 1572 chữ

Dưới ánh trăng, chíu rọi một khoảng không phế tích của thành phố, đâu đó lại vang lên tiếng gầm rú của đám thây ma cùng với kêu giết vang trời làm phá hư sự yên tỉnh nên có của màn đêm.

-Anh hai! Cậu bé này có còn là người không.

Ba anh em đang ở đằng sau Vũ cùng những đứa trẻ, người kia em ba hướng anh hai của mình vẻ mặt đờ đẫn hỏi nhỏ.

Ba anh em nhà này theo thứ tự người lớn nhất tên là Đinh Cường, Đinh Lực và cuối cùng là Đinh Nhân. Cha mẹ mất sớm, bọn họ từ nhỏ đã dựa dẫm vào nhau sinh sống, cuộc sống của họ từ trước cũng là mấy cái du côn trên đường phố.

-Đừng hỏi á... anh cái gì cũng không biết.

Đinh Cường đầu lắc liên tục, một tên nhóc con khuôn mặt non nớt tuổi e rằng cũng chưa tốt nghiệp qua lớp mười hai như thế nào lại mạnh như vậy, không những thế lấy sự cảm ứng của hắn nguồn năng lượng của Vũ còn chưa đạt đến tam tinh tiến hóa giả thì như thế nào lại mạnh như vậy, Vũ dường như lại một lần nữa phá vỡ thế giới quang của hắn.

Đinh Nhân đối với lời nói của hai người không có hứng thú, hắn lúc này dường như hai mắt đang chăm chú nhìn đến Vũ tại đằng trước mà nhiệt huyết phun trào, dường như trong lòng hắn tâm niệm đã động

Vũ tại phía trước dẫn theo sáu đứa trẻ con đang hướng hắn ngây ngô cười, hắn nghiên ngang mà đi, nếu là gặp cái nào thây ma không có mắt đi ra thì Vũ dễ dàng một kiếm cho chém chết, tránh để chúng nó náo lên kinh động nào cả.

-Suỵt... mọi người dừng lại đi.

Hắn đột nhiên dừng bước hướng mọi người nhỏ tiếng ra hiệu.

Ở phía trước, hắn đã cảm nhận được hơi thở của người sống, hăn dừng lại thả ra thần niệm hướng về bên đó dò xé, tầm khoản mười hơi hít thở hắn đã xác định rõ phía trước đang có bốn người đuổi đến với tốc độ cực nhanh.

-Chúng ta rẽ sang đường khác đi.

Vũ không quen người đến là ai, vì để tránh phiền phức không đáng có, Vũ quyết định đi vòng về hướng khác.

-Là chị Trúc.... anh là chị Trúc.

Đứa bé Hồng nhìn đến thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên hô lên, ngay sau đó mấy đứa trẻ không ngừng vui vẻ hướng tại bên đó chạy đến.

-Nàng ta đang bị truy đuổi, các anh đi lên giải quyết một thoáng.

Vũ nhíu mày thật sâu, vốn định ra tay nhưng là nghĩ lại hắn muốn để ba anh em này ra tay một thoáng.

-Sao lại là chúng ta.

Đinh Cường cùng Đinh lực hai giọng một lời khó hiểu hổi.

-Có sao đâu, chỉ cần em cần chúng ta đều có thể.

Đinh Nhân mỉm cười đầy lấy lòng nói, sau đó lôi kéo hai người còn lại hướng phía trước chạy đi.

-Lời này là sao.

Vũ nghe lời này không khỏi rùng mình một cái, thẩm nghĩ anh đây là trai thẳng đấy.

Hắn nhìn đám người này xem như là không tệ lắm, người em có thể bỏ hết thảy sống chết để cứu người xem như rất trượng nghĩa, còn hai người anh cũng xem như chí tình đoàn kết làm một. Trên tay hắn có bản công pháp tam tượng kinh công pháp rất thích hợp với bọn họ, mặt dù ba người này không phải là tu chân giả nhưng là từ lúc hắn có được cuốn trục diễn hóa chân kinh lại thêm thiên đế kinh hắn đã có những lý giải mới. Nếu là hắn thành công thì không nghi ngờ gì hắn sẽ giúp được tiến hóa giả cũng trở thành người tu chân, và các chiến sĩ đang theo đúng quy trình thử nghiệm của hắn.

-Các ngươi là ai.

Trong lúc hắn đang trầm tư, tại bên kia cuộc chiến cũng đang diễn ra, đám người Thanh mà Hải phái đến đều là tiến hỏa giả cấp ba so với ba anh em bọn họ thực chỉ sai biệt cấp sao mà thôi, nhưng là vì thiếu thực chiến nên tất cả đều bị giải quyết rất nhanh.

-Hộc... hộc... đại hiệp tha mạng á.

Đám người kia cũng có ba người, lúc này tại trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ.

-Là các em sao... may quá các em đều không sao.

Thanh Trúc hướng bọn trẻ ôm đến thút thít.

-Chị sao vậy...

Bọn trẻ không hiểu tại sao nàng lại buồn như vậy, nên không ngừng đưa cơ thể nhỏ bé của chúng nhẹ nhàng vỗ về thân ảnh thước tha xinh đẹp của nàng.

-Thật là ganh tị.

Vũ tại một bên đứng xem cũng không khỏi hâm mộ với bọn trẻ không thôi, tại trước mặt hắn quả nhiên là một cái đại mỹ nữ á. Nàng tóc dài xõa hai vai, khuôn mặt đẹp tinh khiết, má hồng, môi đỏ trông thật mê người, điều mà hắn chú ý nhất là cái bộ ngực đầy đặn phát triễn nõn nà kia đang không ngừng nhấp nhô lên xuống rất là dụ hoặc người ta phạm tội.

-Ta đang nghĩ cái gì đó, chắc là do tâm lý trưởng thành hay sao.

Vũ có chút thầm mắng mình không thôi, hắn không có tự nhận mình là dâm tặc nhưng là từ khi sống lại thì hắn lại luôn để ý đến phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt của hắn luôn bị những người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn.

-Các anh xin hãy giúp tôi cứu người.

Đột nhiên nàng xoay người lại hướng đến thân ảnh ba anh em nhà Đinh gia nôn nóng cầu xin.

-Là việc gì xảy ra.

Ba người có chút khó hiểu, thoán nhìn nàng một chút rồi lại nhìn Vũ có chút do dự, nếu là lúc trước bọn họ sẽ không ra tay, nhưng là lúc này bọn họ làm việc luôn hướng đến Vũ trưng cầu ý kiến.

-Anh à... giúp chúng em đi có được không.

Hồng là đứa trẻ thông minh nên cậu liền đoán được chị Như đang gặp nguy hiểm. Tại nơi này cậu thấy Vũ là người lợi hại nhất lại đối với bọn hắn rất tốt, nên cậu rất nhanh liền hướng Vũ cầu xin.

Vũ xoa đầu lấy đứa bé Hải mỉm cười muốn gật đầu đồng ý, nhưng là đột nhiên hắn lại cảm ứng được cái gì đó nên lại hướng đám người Đinh gia nói:

-Các anh đến trước hổ trợ mọi người, tôi có việc sẽ đến sau.

Nói xong hắn liền vội vàng móc từ trên người một cái phù lục, đây là tiên đế truyền tin phù đưa cho bọn họ nghiêm túc nói tiếp:

-Nếu là gặp nguy hiểm liền đốt tấm phù này tôi nhất định sẽ chạy đến.

Không kịp để mọi người phản ứng Vũ đã tại chỗ biến mất.

-Tên này là ma sao.

Đinh Cường nghe giọng điệu của Vũ đầy sai bảo không khỏi buồn bực, thế nhưng ai bảo tên kia mạnh, hắn nào dám không làm theo.

----------------/

-Ầm... ầm...

Hướng về bờ biển phía đông tại khu rừng thông rậm rạp, lúc này đang diễn ra một cuộc đại chiến với quy mô lớn.

-Lợi hại á... ta thích.

Người kia nam nhân đứng một bên quan sát trận chiến ở phía trước không kiềm chế được mà ngửa đầu hưng phấn cười to, rồi lại hướng người bên cạnh nói:

-Ngươi lên nói với bọn chúng, chỉ cần có thể giết được tên này ta liền thưởng mỗi người mười viên huyết linh cấp năm.

-Vâng! thừa đại ca.

Cái kia nét mặt cười đầy bỉ ổi đáp lời.

Tại phía trước mặt lúc này là một cái cái zombie biến dị cự nhân cao chừng năm mét không ngừng hướng bốn phía người đang vây công giận dữ gầm thét.

-Không được.

Bàn tay to lớn của nó vương ra chụp đến một người xấu số trong đó, khiến hắn ta chỉ kịp thởi hét thảm một câu liền bị nó bắt lấy đưa tới miệng.

-Ngoạm....

Nó há cái miệng to lớn đầy hôi thối ra đem cả thân thể của tên kia gặm lấy giống như là đang nhấm nháp một ổ bánh mì thơm ngon vậy.

-Là biến dị cấp tám á, chúng ta làm sao giết.

Một người trong số đó hoảng sợ nói.

Tổ đội năm mươi người hầu hết đạt đến cấp bốn tiến hóa giả trở lên, nhưng là tại một hồi đẩm máu chiến đấu đẫm máu thì đã bị tên khổng lồ ăn thít này ăn sạch, lúc này quân số đã giảm đến chừng hai mươi người.

-Không được cũng phải được, nếu lúc này chúng ta mà quay lại thì sẽ bị đại ca giết, chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng xông tới.

Người khác khuôn mặt có chút không tình nguyện nhưng vẫn hường người đồng đội bên cạnh của mình nhắt nhở.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.