Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điếc không sợ súng.

Tiểu thuyết gốc · 1581 chữ

Ánh mắt phức tạp của nàng khiến hắn càng trở nên hưởng thụ, hắn nhìn nàng đầy coi thường nói:

- Haha... tốt! Kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt á, cả nhà bọn chúng đều mang hết về cho ta.

-Các anh dựa vào cái gì mà muốn bắt chúng tôi.

Bà Loan hướng đám người này cười lạnh nói.

Bà cùng ông Phi lúc này cũng đã chạy ra đến, ông Phi nhìn thấy đám người này cũng không khỏi sững sốt. Trong số hai mươi người ăn mặt đồng phục công an, thì có năm người trong số họ là mấy ngày trước ông đã từng gặp qua.

-Bà hỏi hay lắm... thằng Vũ đánh cán bộ Quang nằm liệt giường cái này tội đã đủ lớn.

Không để ý đến gia đình ông Phi đang kinh ngạc, hắn cười ha hả rất hài lòng rồi nói tiếp:

-Lại nói mấy ngày trước gia đình các ngươi hướng chúng ta người thi hành công vụ nhục mạ, những thứ này tội đã đủ đem cả các ngươi bắt về được chưa.

-Hướng các anh nhục mạ từ lúc nào.

Bà Loan không khỏi nghi hoặc.

Việc Vũ đem thắng Quang cho đánh ngất bà Loan cũng biết, nhưng bà khó hiểu là khi nào mà gia đình bà lại chọc đám ôn tinh này đây.

-Haizz... là việc của mấy ngày trước.

Ông Phi lo lắng hướng bà giải thích về chuyện của mấy ngày trước một lần nữa khiến bà cũng hiểu ra.

-Thế nhưng là công văn bắt người đâu, các anh cũng không thể tùy tiện bắt người được.

Bà Loan khuôn mặt lo lắng có chút nghiêm túc hướng bọn họ lại hỏi.

Với cái tội danh đánh cán bộ hay là việc nhục mạ cán bộ cái tội này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, pháp luật nhà nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa với nhân dân rất khoan dung, chỉ cần sự việc hợp tình hợp lý thì cũng có thể phạt nhẹ mà bỏ qua, nhưng nếu mà lý lẽ không đứng về phía bọn họ thì việc này nghiêm trọng nhất có thể dẫn đến đi tù mấy năm.

-Không cần đợi đến công văn, gia đình bà cũng không biết đã chọc đến nhân vật lợi hại cỡ nào đâu, nên việc lần này bất kể ai cũng không thể cứu được các người.

Hắn khinh bỉ cười hướng bà nói, sau đó lại hướng phía sau đám người hắn dẫn đến ra lệnh:

-Tất cả tiến đến bắt bọn chúng lại cho ta.

-Bắt... bắt cái con mẹ ngươi đấy.

Lúc này, đột nhiên từ phương xa một giọng nói hướng nơi này vang vọng đến, mang theo đó là cỗ hàn khí lạnh lẽo khiến cho đám người tiếng lên tay chân có chút đình trệ.

-Là ai lá gan lớn như vậy muốn cản chúng ta bắt trọng phạm.

-Bốp...

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt trở nên nóng rát, một cái bộp tai bất ngờ mạnh mẽ tại mặt hắn quất thẳng vào thật vang dội.

-Trọng phạm cái mẹ ngươi.

Vũ ngay lúc này đã xuất hiện tại trước mặt cái kia đội trưởng, hắn đem cổ áo của đối phương cho nhấc bổng lên tức giận mắng.

-Ngươi là ai.

Tên kia cả thân hình một mét bảy bị hắn cho dễ dàng nhấc lên, nhấc thời hoản sợ hô.

-Ông nội của ngươi.

Vừa dức lời Vũ lại thưởng cho tên này thêm một cái tát trời giáng bên má trái, hiện tại hai bên đã sưng phù đồng đều, khuôn mặt đã hoàn toàn biến dị trông thật kinh khủng đến dọa người.

-Vũ đừng đánh nữa, sẽ chết người đấy.

Hồng Yến vừa nhìn thấy Vũ liền vui mừng không thôi, nhưng thấy hắn lại đem tên kia cho đánh thì không khỏi lo lắng hô.

-Mẹ nó chứ... từ khi nào đám này cán bộ lại rất nhiều ra mấy cái ngang ngược như vậy.

Vũ buồn bực đem tên kia ném xuống lại hướng hắn hỏi:

-Nói cho ta biết là ai sai ngươi đến đây.

Từ đằng xa Vũ đã nghe ra được những người này đến đây là theo lệnh người khác sai bảo, hắn nghĩ mãi mà không rõ ngoại trừ tên trước mặt ra là hắn đắt tội qua thì hắn cũng chưa từng đắc tội bên trong nhà nước một nhân vật lợi hại nào cả.

-Quang... phó cục trưởng.

Hắn lại nghĩ đến một cái đối tượng thứ hai là tên Quang đáng thương bị hắn phế kia, thế nhưng là một phó cục trưởng thì cũng không có thẩm quyền cao như vậy.

-Vậy rốt cuộc là người nào?

Vũ trong lòng không ngừng tự hỏi, lại đột nhiên đằng trước vang lên giọng nói.

-Mày thật đáng chết, các ngươi cùng nhau lên cho ta, đem hắn cho còng lại.

Người kia từ trên mặt đất được đồng đội nâng dậy, hắn tức giận đưa tay chỉ đến Vũ rống to.

-Cút trở về.

Bỗng dưng lúc này lại thêm hai cái thân mang đồng phục màu xanh lá, mang trên hai vai là một ngôi sao vàng nền đỏ sáng chói, họ xuất hiện khiến cho đám cảnh sát trở nên hoảng sợ không dám vọng động.

-Còn muốn hướng ta bắt, con mẹ nó đúng là điếc không sợ súng.

Vũ tức giận lại đem tên này quyền đấm cước đá tại trên thân thể của người này phiêu đãng một hồi, mà tại xuất hiện hai người kia thì đám công an cũng không dám vọng đôngj ngăn cản, dù sao tại hai cái thiếu tướng quân quyền lực so với họ cao hơn nhiều lắm.

-Còn không nói, là người nào sai ngươi đến.

Vũ vừa đánh vừa mở miệng hỏi, mà đối phương lúc này nằm dưới đất thân thể đã mềm như cộng bún.

-Đại ca... ta sai rồi ngài bỏ qua cho ta đi.

Hắn lúc này nhìn Vũ đã đầy sợ hãi vội vàng nói tiếp:

-Ta chỉ biết là cấp trên hướng ngài muốn bắt... đừng đánh... ta còn biết việc này có liên quan đến phó cục trưởng Quang.

-Quả nhiên.

Vũ cảm thấy đánh tiếp liền cũng không có ý nghĩa nữa nên đem tay thu trở về, hắn thầm nghĩ tên Quang này cũng khồng bình thường như vẻ bề ngoài, bằng số tuổi của tên kia đã làm đến chức vị phó cục trưởng thì chắc chắn phải có người nâng đỡ, mà người phía sau đối với chính phủ hẳn là người có chức vị rất cao, thậm chí so với trần gia cũng không kém là bao.

-Còn không mau cút... nhớ lấy, quá tam ba bận ngươi nếu mà lần sau còn nhắm đến ta thì cái mạng của ngươi ta nhất định thu.

Bị ảnh hưởng của tiên đế tâm cảnh, tại bề ngoài hắn vẫn là một đứa trẻ nhưng là bên trong nội tâm hắn lại là người sát phạt quyết đoán rất giống với phong phạm của tiên đế năm xưa. Lại nói, người này nhiều lần hướng hắn mang sát tâm, nếu không phải là hắn vẫn còn để ý đến xã hội chủ nghĩa của nước nhà thì người này đã chết đến ba bốn lần rồi.

-Hiểu... hiểu....

Được mọi người nâng lên từ trên mặt đất, tên này hơi thể gấp rút, vẽ mặt đầy sợ hãi không ngừng hô.

-Việc này... mấy vị tướng quân này là ai.

Ngay sau khi đám người kia toàn bộ rời đi, gia đình ông Phi có chút nghi hoặc nhìn đến hai người được Vũ mang theo về về nhà, nên ông Phi liền mở miệng hướng Vũ hỏi.

-Ngài là chú Phi đi, chúng ta là tướng quân thuộc hạ.

Hai người nhìn nhau một chút, sau đó hướng gia đình ông giải thích một hồi.

-Trung tướng... Con sao lại làm trung tướng rồi.

Ông Phi kinh hãi hô.

Vũ cũng đã ở nhà ông gần nữa tháng, ông cũng biết đứa trẻ này là người không có bối cảnh gì, ngày thường cũng rất hiền lành nhân hậu, vậy mà ngắn ngủi như vậy thời gian hắn đã trở thành cán bộ của nước nhà rồi.

Đương nhiên ông cũng không biết thực lực chân chính lúc này của Vũ, vì hắn ẩn dấu rất tốt. Lại nói chuyện cơ mật này hai người cũng không có hướng chú Phi giả thích rõ ràng, họ chỉ có thể nói đại tướng coi trọng thực lực của Vũ, định bồi dưỡng hắn một phen.

-Tốt... ta liền nói đứa trẻ này là không tầm thường mà.

Bà Loan cười đầy vui vẻ nói.

Cảm giác của phụ nữ rất là nhạy cảm nên bà biết việc này không đơn giản như vậy, nhưng Vũ là đứa trẻ bà rất vừa mắt vậy nên cũng hiểu chuyện mà không hướng hắn dò hỏi.

-Mọi người có phải còn chưa ăn cơm tối phải không, Hồng Yến! Con xuống chuẩn bị thêm ít chén đũa để mọi người có thể ngay lúc này dùng bữa.

Bà cười nói.

-Vâng.

Hồng Yến cũng thay Vũ mà vui vẻ, ngay lập tức theo mẹ mình phân phó rời đi chuẩn bị.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.