Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Thiên Uy

Tiểu thuyết gốc · 1948 chữ

Thị trấn Vạn Giả là một thị trấn không thể nói là phồn hoa nhất của tỉnh Phú Yên, dân cư tại bên trong không khỏi thưa thớt hơn so với các địa phương khác của tỉnh. Nhưng là tại thiên lịch năm ba ngàn, đến nay thì thị trấn Vạn Giả đã trở thành nơi cư trú của người dân trên khắp các thành phố chạy đến tị nạn, dân cư lúc này đã vượt lên mười nghìn dân. So với lúc trước một triệu dân thì con số sống sót này thật sự là quá nhỏ bé.

-Ngươi cái con nhóc thối này, lại dám đối với sạp ăn của ta trộm bánh bao, ngươi có phải hay không chán sống rồi.

Tại một con phố lớn bên trên thị trấn, một người đàn bà chanh chua đang hướng đến một cô bé non nớt tuổi chưa đến mười mafhung hăng rượt đánh.

-Thím à, là mẹ ta đang bệnh nặng nên cháu cũng bất đắt dĩ mới làm như vậy.

Nàng đôi chân nhỏ bé không ngừng chạy, lại hướng người đàn bà phía sau không ngừng nói.

-Nhóc con, đâu chỉ có mình nhà của ngươi chịu đói chứ, cả nhà của ta cũng là nghèo sắp chết đói hết đó, đâu chỉ có mình nhà ngươi là khổ.

Bà ta như là phát điên vừa đuổi theo vừa nói, nhưng là đuổi một hồi thì cô bé liền lách mình qua tới hẻm nhỏ rồi trốn mất.

Mọi người vây xem lúc này cũng không có ra can ngăn hành động vô đạo đức của bà ta, không những thế thậm chí còn muốn hướng cô bé nhỏ kia cho chặn lại.

-Cái con bé này, ở đâu cũng trộm được, ngay cả tiệm rau nhà ta cũng bị nó hằng ngày đến trộm.

-Còn nhà ta tiệm thịt heo cũng vậy.

-Còn có cả nhà ta......

-Đúng, nếu như là để chúng ta bắt được nó thì ta sẽ đem nó cho đánh một hồi dạy dỗ, tuổi nhỏ không biết học việc tốt mà chỉ biết trộm đồ ăn.

Rất nhiều người trên phố đầy bi phẫn hướng đến cô bé gầy gò yếu ớt kia một trận mở miệng thóa mạ.

-Haizz.... lòng người á.

Vũ tại một bên đường cái phiêu đãng mà đến, lúc này cũng nghe được những người này nói không khỏi bất đắc dĩ thở dài.

Tại thời bình của xa hội chủ nghĩa thì đạo đức được đặt lên hàng đầu, nhưng ở tại cái tân thế giới như thế này, lương thực cùng thực phẩm thiếu thốn, tất cả bọn họ đều trải qua từng ngày mạng sống bị uy hiếp nghiêm trọng, thì như thế nào còn thay người khác nghĩ đây. Ngay tại thời điểm này chắt chắn cũng có rất nhiều đứa trẻ không nơi nương tựa, những đứa trẻ mồ côi đáng thương này cũng chỉ có thể làm những việc trộm cắp để sống sót qua thời loạn.

-Ngươi đang nhìn cái gì đó.

Tại bên cạnh là một cái thân ảnh xinh đẹp thước tha, bên trên mang theo một cái mặt nạ màu trắng bạc che lấy nữa khuôn mặt trên của nàng khiến cho người khác lúc này nhìn nàng cũng thấy được đầy phong phạm của một vị tướng quân.

-Không có gì, chúng ta mau đi thôi

Hắn mỉm cười nói.

-Sáng nay tại trong quân doanh lại có người báo tin đến, tối hôm qua lại có người giết sáu cái người người ngoại lai giải cứu đội tuần tra đêm của họ ra khỏi nguy hiểm, ngươi có biết là người nào hay không.

Mộng Kỳ nhìn đến hắn chằm chằm nói.

-Ấy... lại có chuyện đó sao, chắc chắn người này vô cùng lợi hại.

Vũ bộ mặt đầy vẻ ngạt nhiên nói, hắn mặt dù biết nàng ta có thể đoán được là do hắn làm, nhưng hắn một mực không thừa nhận thì nàng cũng có thể làm gì được hắn đây.

-Hừ....

Nàng hừ lạnh không nói gì, một bên chỉ có thể buồn bực hướng hắn dẫn đường.

Hai người một hồi đi đường cuối cùng cũng đã đến khu quân sự tập trung của thị trấn, tại cửa lớn bước vào, hắn tò mò dõi mắt nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này cũng là một ngọn đồi rộng lớn, tại xung quanh thay thế cho những tấm lưới sắt rào chắn đã hoàn toàn sụp đổ thì bọn họ lúc này dùng cộc gỗ và gai nhọn để che chắn bốn phía. Bên trong những khoảng đất trống lúc này cũng có rất đông quân nhân đang huấn luyện cận chiến. Vì là súng đạn không còn, thay vào đó lúc này võ thuật được mọi người luyện tập rất là thuần thục, thêm vào đó tại bên trong lực lượng cuồn bạo của tiến hóa giả nằm bên trong thân thể của bọn họ, cho nên sức chiến đấu của bọn họ so với súng đạn lúc trước cũng không thua kém là bao, nếu như cho họ thêm thời gian để rèn luyện thì thực chiến của đám người này cũng có thể so với một đầu súng máy đấy chứ, thậm chỉ nếu là có thiên phú về thực lực người thì còn có thể so với một đầu hạt nhân hạng nặng của mỹ đấy chứ, Vũ chỉ nghỉ thôi chứ hắn vẫn là biết với năng lượng mới xuất hiện này con người vẫn chưa thể rõ ràng cùng kiểm soát triệt để được.

-Sao... ngươi cảm thấy sợ rồi sao.

Nhìn hắn chần chờ không ngừng hướng bốn phía quan sát không khỏi khiến nàng cảm thấy đầy vẻ tự hào nói.

-Sợ sao... chị cảm thấy ta sẽ.

Đùa sao, hắn thần niệm là từ trong mộng của thiên đế rèn luyện ra đấy, tại tràn diện này còn không bằng một góc nhỏ của thâm sơn cùng cốc mà hắn thấy đến đấy, càng so về thiên đình thì nơi này cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạt, vậy như thế nào khiến hắn sợ.

-Nhanh đi thôi.

Nàng mặt dù biết là hắn rất lợi hại, nhưng là nàng không ngờ hắn lại từ cao tự đại như thế, nên nàng cũng không nói gì nữa mà muốn nhanh đưa tên này đến gặp ông nội của mình.

Đi được một lúc, cuối cùng hai người cũng đã đến một gian phòng rộng rãi, nơi này được xây dựng làm phòng họp cho các tướng lĩnh.

Vũ cùng với Mộng Kỳ sánh vai bước vào bên trong, lúc này hai bên trái phải đã có hơn hai mươi người đang tại một bên ngồi chờ hắn.

Đã từng được giáo dục phổ cập qua, Vũ có thể nhận ra quần áo cùng cấp bậc quân hàm ở nơi này đều nắm giữ cấp bậc trung tướng, chỉ tại bên trên cao chính giữa hai đám người đang ngồi lấy một ông lão là có khác biệt, ông ta trên vai mang theo quân hàm là ba ngôi sao vàng lấp lánh tượng trưng cho đại tướng quân nên có.

-Ngươi là tên nhóc con hai lần ra tay cứu giúp đội tuần tra đó sao.

Ông ta hướng hắn mỉm cười nhìn hắn hỏi thẳng.

Mà lúc này tại hai bên trái phải không ngừng hướng hắn đánh giá.

-Vâng ạ! Chính là cháu.

Lời thẳng thắng này của ông ta khiến Vũ không thể từ chối mà trực tiếp nhận.

-Vù... vù...

Đột nhiên lúc này từng trận uy áp bốn phía nổ ra hướng Vũ khuôn mặt đầy non nớt ập tới từng dòng khí lạnh buốt.

-Nơi này cũng không đơn giản như ta tưởng tượng á.

Vũ có chút giật mình nghĩ thầm.

Với uy áp mà bọn họ đang phát ra lúc này thì hắn cũng có thể đoán được cấp bậc tiến hóa giả của bọn họ không thể so với cấp năm thấp. Điều mà hắn cảm thấy kinh ngạc nhất chính là tại trong số đó còn có khí thế tiên nhân phát ra, Vũ cũng là người tu đạo sao hắn không nhận ra cỗ khí tức này được chứ. Hắn không nghĩ đến là đã trôi qua mấy vạn năm lịch sử mà con người có thể vẫn nhớ đến cái này phương pháp tu chân, hoặc theo một giả thiết khác chính là thế giới này từ bao đời nay vẫn còn tu chân giả, nhưng là bọn họ bằng cách nào làm được

-Haha... quả là tuổi trẻ tài cao á.

Đột nhiên một cái vị trung niên trung tướng hướng Vũ bội phục cười ha hả nói.

Một hồi phóng ra khí tức lạnh lẽo nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến Vũ, cỗ lực lượng của bọn họ dường như đối Vũ cũng chỉ là viên sỏi ném vào mặt biển vậy, không thể nào tạo chút gợn sóng.

-Ấy.... không phải là mọi người hướng cháu có phần nương tay sao.

Vũ không ngốc, hắn biết là những người này còn lưu lại một ít thực lực trong người, hắn lúc này rất khéo lại thừa nước đẩy thuyền một hồi.

Lời này của Vũ vừa ra, không khỏi một lần nữa lại gây bất ngờ đến bọn họ, mà ngay cả Mộng Kỳ đứng một hồi quan sát cũng lúc này nhìn đến Vũ âm thầm kinh hãi. Nên biết mọi người tại nơi này đều là tinh anh trong quân đội, mà lấy khí thế của bọn họ thì ngay cả nàng ta đứng trước mặt khí thế của bọn họ cũng trở thành yếu ớt vô lực

Mà Vũ lại là khác, đối diện với bọn họ từ lúc bắt đầu cũng không có dao động qua, không những thế còn nhìn thấy thực lực chân chính của bọn họ.

Đại tướng Trần Thiên Uy lúc này cũng nheo mắt nhìn đến Vũ, bằng vào mọi người tại nơi này thực lực hầu hết đã đề thăng đến tiến hóa giả cấp sáu làm sao sẽ đối với một đứa trẻ chỉ có thực lực tiến hóa giả cấp hai trình độ mà không uy hiếp được, việc này khiến ông nghi ngờ không thôi. Với lại ông ta tin tưởng Vũ sẽ là không che giấu thực lực, với con mắt tiến hóa giả cấp bảy của ông ta thì sẽ không nhìn nhầm một người thực lực còn thấp kém như Vũ được.

-Chàng trai trẻ, có muốn hay không cùng đám lão già vô dụng này thử một hồi.

Ông ta mỉm cười nói

Mọi nghe vậy hai mắt nhất thời cũng trở nên tỏa sáng, bọn họ thầm nghĩ nếu như là uy áp không thể làm hắn tổn thương, vậy có thể hay không cũng xem một hồi phải hai không tên này cường đại như vậy.

Vũ nội tâm có chút do dự, mặt dù hắn cũng rất muốn xem thực lực của chính mình lúc này có thể hay không cùng đám người già này đánh, thế nhưng là hắn không thể để lộ khí tức tiên nhân ra ngoài. Một người có thể cùng lúc trở thành tiến hóa giả cùng với tu ra tiên đạo thần thông, nếu bọn họ biết được thì có trời mới biết bọn có hay không hướng hắn gây bất lợi đây. Nhưng là lúc này hắn làm sao có thể từ chối khéo để bọn họ không nghi ngờ đây.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.