Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu oan giá họa

Phiên bản Dịch · 2443 chữ

( Quyển 2) Chương 188 : Vu oan giá họa

Trong một căn phòng ngủ vô cùng sang trọng, Phùng uỷ viên lúc này đang dựa vào tường, trước ngực cắm một thanh kiếm lớn màu đen, hiển nhiên đã khí tuyệt bỏ mình.

Đôi mắt lão ta mở to, máu dưới thi thể đã tụ lại thành một vũng.

Ngoài ra, Ngô Minh nhận ra thứ đâm vào ngực của Phùng uỷ viên là một thanh Hắc Tinh đại kiếm.

“Không tốt!”

Ngô Minh lập tức nhận ra có gì đó không đúng, hiện tại anh ta là người duy nhất có thanh Hắc Tinh đại kiếm này và đã sử dụng nó trong cuộc chiến chống lại Thủ Vệ Phong Bạo. Bây giờ, ngay cả một kẻ ngốc cũng biết nó có liên quan đến anh ta.

Tại sao Phùng uỷ viên đột nhiên chết ở đây, Ngô Minh không có thời gian điều tra, bởi vì anh ta đã nghe thấy bên ngoài phòng ngủ có người gõ cửa.

Đây tuyệt đối là giá họa, Ngô Minh biết rõ bất luận người nào phát hiện tử thi Phùng uỷ viên đều liên tưởng đến trên người mình. Hơn nữa tuy ngoài mặt đối phương biểu hiện ra hòa thuận với mình, nhưng ai cũng biết lão Phùng uỷ viên và mình từng có va chạm, đối phương phái người tiếp thu Lâu đài Á Kỳ là chuyện tình có thể nói không người nào không biết, như vậy mình có đủ lý do để giết người.

Nghĩ đến đây, Ngô Minh lập tức rút Liệt Không Nhận ra âm thầm cắt kính tiến vào phòng ngủ, nhưng lúc này tiếng gõ cửa đã rất dồn dập, có thể thấy rõ hắn ta sẽ xông vào bất cứ lúc nào.

Ngô Minh không kịp suy nghĩ, lập tức ném ra một ít Thẻ trận bố trí một Trận pháp Ẩn nấp xung quanh thi thể của Phùng uỷ viên, máu và thi thể trên mặt đất đều được giấu trong trận pháp, từ bên ngoài căn bản nhìn không ra dấu vết.

Ngô Minh vừa bước vào Trận pháp Ẩn nấp, ngay sau đó người bên ngoài gọi mấy lần cũng không có người trả lời lập tức xô cửa mà vào.

Người dẫn đầu là một thanh niên văn nhã, theo sau là bảy tám Cảnh vệ, nhưng sau khi người sau bước vào sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, như thể nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

"Lục tham mưu, Phùng uỷ viên không có trong phòng ngủ, có lẽ ở nơi khác. Vừa rồi anh đã làm chúng tôi sợ chết khiếp. Phải biết rằng đột nhập vào phòng ngủ của ủy viên là một tội nghiêm trọng, nếu như uỷ viên truy cứu tới , chúng ta ..." Mấy Cảnh vệ lúc này mồm năm miệng mười nói.

Nhưng Lục tham mưu dẫn đầu vẻ mặt lại âm tình bất định, nhìn kỹ xung quanh và không thấy gì cả. Đó là một căn phòng trống không có ai, dường như hắn ta không tin tà trong miệng lẩm bẩm ‘ sao có thể ’. Liền hướng bên trong đi vào.

Lúc này, một cảnh vệ lập tức ngăn anh lại và nói: "Lục tham mưu? Việc này làm trái quy định, anh không được vào phòng ngủ của ủy viên!"

Nghe vậy, trong mắt Lục tham mưu lóe lên một tia hung dữ, chỉ là hắn cũng không có tiếp tục đi vào, rốt cuộc hắn hiện tại tận mắt nhìn thấy, ánh mắt sẽ không lừa gạt hắn, quả thực không có cái gì ở đây.

"Được rồi, có thể là ta quá lo lắng . Nhưng Phùng uỷ viên không ở nơi này thì ở nơi nào? Xuống lầu liên lạc Cảnh vệ khác nói làm gì cũng phải tìm được Phùng uỷ viên !"

Lục tham mưu nói xong nhìn kỹ phòng ngủ, lúc này mới không cam lòng ly khai, đám Cảnh vệ đó vội vàng đóng cửa đi xuống lầu.

Ngô Minh nhìn thấy cảnh này từ đầu đến cuối trong Trận pháp Ẩn nấp, hơn nữa nhìn biểu hiện của Lục tham mưu thì Ngô Minh đã đoán ra chuyện gì xảy ra rồi.

"Hảo thủ đoạn a. Đây là muốn đem vụ việc giết chết Phùng uỷ viên giá họa đến trên đầu ta , nếu như ta không đến hoặc là không có cách nào giấu kín thi thể cùng vết máu . Sợ là đã chuyện xảy ra rồi, đến lúc đó ai cũng sẽ cho là ta giết Phùng uỷ viên, các ủy viên khác sẽ bị liên lụy, đến lúc đó Thành phố Sư Tử sẽ hỗn loạn, quan trọng hơn là đối phương biết ta đang ở Sư Thành nên có thể lập tức dùng lực lượng Sư Thành tới bắt thậm chí vây giết ta. Nếu ta phản kháng lại càng tốt, vô luận ai thua ai thắng đều là dị tộc có lợi."

Đầu óc của Ngô Minh xoay chuyển cực nhanh, anh ta lập tức nghĩ đến những điểm mấu chốt.

Lục tham mưu này hẳn là Lục Phát, cũng là nhà tiên tri của tộc Thú nhân. Hơn nữa sự tình mình giết Ngự Thú Giá đối phương cũng đã biết, có lẽ chính vì vậy mà nhà tiên tri đã dùng phương pháp này để vu oan giá họa.

Ngô Minh quay đầu lại nhìn nhìn tử thi Phùng ủy viên, người sau tròng mắt lồi ra, chết không nhắm mắt, hiển nhiên thời điểm bị giết cực kỳ kinh ngạc.

“Ngươi cũng coi như là gieo gió gặt bão!”

Tiếp theo Ngô Minh phát hiện ra cái gọi là Hắc Tinh đại kiếm chỉ là một vũ khí mô phỏng, không phải là Hắc Tinh đại kiếm thật sự, nhưng lừa gạt người ngoài nghề tuyệt đối không có vấn đề.

Đối với cái chết của Phùng ủy viên nội tâm Ngô Minh không có chút nào áy náy. Chỉ là hiện tại Lục Phát đã bày ra bố cục vu hãm, nếu không phải đêm nay anh ta đột nhiên tới đây thấy được thi thể, nếu không phải là Trận pháp sư cấp một có thể lập tức bố trí Trận pháp Ẩn nấp. Lúc đó hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng như bố cục của Lục Phát đã thiết kế.

Ngô Minh thậm chí đoán được cho dù mình đột nhiên xuất thủ giết chết Lục Phát đó thì đối phương cũng sẽ có biện pháp chạy trốn. Bởi vì Ngô Minh đối địch vô số nên nhìn người rất chuẩn, đối phương có chuẩn bị mà đến. Điều duy nhất mà đối phương tính toán sai là hắn ta không biết anh ta Nv là một Trận pháp sư, nếu không thì màn vừa rồi cho dù anh ta có cường hãn đến đâu cũng sẽ không thể che giấu được cảnh tượng vừa rồi.

Độc kế , đây tuyệt đối là độc kế, Ngô Minh đã có thể tưởng tượng được nếu kế hoạch của đối phương đạt được, như vậy mình nhất định sẽ cùng Sư thành vạch mặt, ngay cả Tần Lực Đông cũng không giúp được gì. Mặc dù mình không e ngại lực lượng của Thành phố Sư tử, nhưng đến lúc đó sẽ không tránh khỏi tranh đấu, thậm chí còn sẽ liên lụy đến Lâu đài Á Kỳ. Đến lúc đó hai bên sẽ lưỡng bại câu thương, Thú nhân sẽ thừa cơ mà đột nhập liền có thể nhất cử công hãm Lâu đài Á Kỳ cùng Sư Thành

Đây không phải độc kế, vậy là cái gì?

Ngay sau đó Ngô Minh đã quyết định nhất định phải diệt trừ gã Lục Phát, địch nhân âm hiểm không từ thủ đoạn như vậy, hơn nữa còn là khắp nơi đối phó với mình. Nếu như không diệt trừ tai hoạ ngầm này thì tương lai khi mình đi Nguyên khí bí cảnh, Lâu đài Á Kỳ nhất định sẽ bị đối phương tính toán .

Độc nhãn lão ngũ bọn họ tâm cơ cùng thủ đoạn mặc dù nhiều, nhưng họ không phải là đối thủ của Lục Phát này.

Trong lúc nhất thời Ngô Minh suy nghĩ rất nhiều , bất quá rất nhanh anh ta cười lạnh một tiếng , đối phương đùa nghịch nhiều âm mưu quỷ kế như vậy thì đồng thời cũng bại lộ rất nhiều thứ .

Đầu tiên, chiến lực của Lục Pháp này phải rất trung bình, nếu không hắn có thể trực tiếp động võ, cũng không cần chơi mấy hoa chiêu này. Hơn nữa đối phương khẳng định rất kiêng kị mình, nếu không cũng sẽ không đặc biệt nhằm vào mình, mà nguyên nhân kiêng kị không gì khác chính là thực lực của mình.

Nghĩ đến đây, Ngô Minh đã lên kế hoạch, cơ duyên xảo hợp mình đã thấy Phùng uỷ viên chết, như vậy liền tuyệt đối không thể để cho người khác biết, ít nhất không phải hiện tại.

Ngô Minh đem thi thể vào trong Trận pháp Ẩn nấp, sau đó xử lý hiện trường, đồng thời cũng không triệt tiêu Trận pháp Ẩn nấp, sau đó rời đi qua cửa sổ sau, ngay sau đó đã biến mất vào bóng tối.

Vài giờ sau, sự tình Phùng uỷ viên mất tích đã làm náo động các nhà cao tầng của Thành phố Sư tử. Dưới màn đêm, một lượng lớn Cảnh vệ bắt đầu tìm kiếm, trung tâm nội thành, nội thành, thậm chí là ngoại thành cũng trở thành khu vực điều tra.

Lục Phát lúc này sắc mặt tái nhợt, hắn vốn đã lên kế hoạch bí mật giết Phùng uỷ viên trước, sau đó định vu oan Ngô Minh. Lục Phát với tư cách Tiên tri Thú nhân, đã dùng một ít thủ đoạn biết được Ngự Thú Giả nửa đường tập sát Ngô Minh thất bại. Hắn ta vốn nghĩ rằng Ngự Thú Giả cường đại có thể dễ dàng giết được Ngô Minh, đầu tiên có thể đoạt được Tạp giới của đối phương đồng thời diệt trừ một đại địch, hơn nữa nói không chừng có thể nhận được một sinh vật cấp cao nhất như Cốt Long.

Nhưng mà kết quả lại bất đồng với kế hoạch của hắn, Lục Phát mặc dù là Tiên tri nhưng không phải có thể thông hiểu tương lai, chỉ có thể tính trước, nhưng chính xác hay không thì không tính được.

Chính vì vậy , Lục Phát mới có thể mạo hiểm dùng phương pháp giá họa, Ngô Minh kia quá mạnh. Lục Phát có thể dự đoán được đối phương tương lai tuyệt đối là một đại phiền toái, cho nên vô luận như thế nào cũng phải diệt trừ. Nhất là vì hắn biết đối phương rất có khả năng trở thành thành viên ủy ban của Thành phố Sư tử, chắc chắn sẽ mang đến rắc rối cho kế hoạch Thú nhân chuẩn bị chinh phục khu vực này.

Nhưng thi thể của Phùng uỷ viên đã đi đâu?

Sau khi tìm kiếm hơn một tiếng đồng hồ, hắn định trở lại nơi ở để thu thập một số thông tin và rời khỏi thành phố Sư tử ngay lập tức, bởi vì Lục Phát đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cho đến khi hắn trở lại nơi ở trong nội thành, mới vừa mở cửa thì lông mày nhăn lại, ngửi thấy mùi máu tanh lập tức lấy ra một pháp trượng cổ quái mới bật đèn lên, kết quả một màn trước mắt khiến hắn cả buổi không có phục hồi tinh thần lại.

Trong phòng của hắn có một thi thể nằm thẳng tắp, mà thi thể này hắn nhận ra, chính là Phùng uỷ viên.

Lục Phát lập tức biết không tốt, nhưng chưa kịp phản ứng thì bên ngoài đã vang lên những tiếng phanh gấp, hơn 20 chiếc xe của Cảnh vệ đội nhanh chóng dừng xe và cầm súng nhảy ra khỏi xe bao vây biệt thự nhỏ.

Chính là Tần Lực Đông dẫn đội và Ngô Minh đang đứng ở một bên.

Nhìn thấy hai người này, Lục Pháp liền biết chuyện gì đang xảy ra, đối phương đây là lấy đạo của người trả cho người.

“Lục tham mưu, không được vọng động, Phùng uỷ viên đột nhiên mất tích , xin phối hợp điều tra !"

Nói chuyện là Tần Lực Đông, lão ta nửa đêm bị Ngô Minh kéo lại đây, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua hiện tại lão cùng Ngô Minh là người cùng thuyền, cho nên nhận được Ngô Minh điện thoại liền lập tức tới ngay.

Lục Phát lập tức biết rõ đã xong, mình bị gài bẫy .

Lúc này, hắn gắt gao chằm chằm vào Ngô Minh, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngô Minh, lợi hại a, không hổ là Sư thành đệ nhất nhân, là ta đánh giá thấp ngươi rồi. Có điều ngươi cực kì ngu xuẩn, nếu như ta là ngươi liền vụng trộm mai phục trong phòng xuất kỳ bất ý đánh lén , hiện tại ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được ta sao?"

"Nói như vậy , ngươi thừa nhận mình là gián điệp Thú nhân rồi hả?" Ngô Minh giờ phút này lớn tiếng hỏi.

"Thừa nhận thì như thế nào? Nhân loại đê hèn các ngươi sớm muộn gì cũng bị Thú nhân chúng ta chà đạp nô dịch. Nói cho ngươi biết các ngươi, các ngươi chẳng qua chỉ là sinh vật đệ ngũ Nguyên khí thế giới, đang ở tầng chót của đệ ngũ Nguyên khí thế giới. Nếu không có kết giới nguyên khí ngăn trở dẫn tới chiến binh nguyên khí cấp ba trở lên không thể tiến vào đây, các chiến binh Thú nhân cường đại của chúng ta đã sớm san bằng nơi này. Nhưng sớm thôi, kết giới nguyên khí của đệ ngũ Nguyên khí thế giới các ngươi sẽ giải phong. Đến lúc đó, các ngươi mới biết cái gì là khủng bố!”

Lúc này Lục Pháp biết mình đã bị Ngô Minh tính kế nên dứt khoát không ngụy trang nữa, mà từ từ khôi phục lại nguyên trạng của một Thú nhân, với đôi mắt đỏ, răng nanh trên miệng, cây quyền trượng cũng phát ra từng đợt hào quang.

Bạn đang đọc Tận Thế Tân Thế Giới ( Bản Dịch ) của Ám Hắc Gia Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hivit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.