Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 896 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn chột dạ giữ chặt cái đuôi nhỏ của mình.

Trời lập tức liền tối.

Mọi người không rửa ráy cái gì đều đi ngủ luôn.

Binh sĩ vũ trang chiếm vị trí có lợi nhất của giường chung, tất cung tất kính nhường cho Nghê Dương, sau đó mời Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Nhìn mấy cái hán tử cao lớn thô kệch, Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ cảm ơn lời mời, sau đó bị Lục Thời Minh xách lăn ra góc ngoài cùng.

"Em không nghĩ cùng anh ngủ. . . "

Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói xong, đã bị đồ vật trong tay Lục Thời Minh hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.

"Lộc cộc."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe được tiếng mình nuốt nước miếng.

"Ngủ sao?"

Tô Nuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu, ngủ ngủ ngủ.

Trong phòng không có đèn.

Chỗ Lục Thời Minh chọn vừa vặn có cửa sổ nhỏ.

Mọi người mệt mỏi cả một ngày, tiếng ngáy như sấm.

Cô cùng Lục Thời Minh hai người ở trong góc, sột sột soạt soạt nói chuyện.

Thanh niên trắng nõn đến gần như trong suốt. Trong tay nâng lên một quả táo đỏ sực, mê hoặc nói:" Muốn ăn sao?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng, nhìn không chớp mắt:" Muốn."

Từ khi mạt thế đến, cây ăn quả so với zombie còn hung tàn hơn.

Thật tàn nhẫn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đếm kĩ những ngày cô ở mạt thế, cô đã thật lâu, thật lâu không ăn qua trái cây.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không hỏi nam chủ quả táo này đến từ nơi nào.

Bởi vì cô biết, trong không gian của Lục Thời Minh đều là đồ ngon.

Thanh niên kia cầm cao quả táo, thập phần có hứng thú.

Giống như đang trêu đùa sủng vật.

"Cầu anh đi, đáng yêu một chút."

Nhìn mặt thanh niên đẹp đến biến thái, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định vì một quả táo mà bán manh.

Cô duỗi tay chống mặt mình, mắt to chớp chớp bán manh.

Lục Thời minh không hài lòng, "Đáng yêu thêm một chút nữa."

Tô Nhuyễn Nhuyễn chu chu miệng nhỏ.

Lục Thời Minh hư tình giả ý cười, "A, như thế nào một chút cũng không đáng yêu, hử?"

"Vậy chỉ có thể cho em một chút."

Một chút cũng tốt rồi.

Tô Nhuyễn Nhuyên chờ mong nhìn tay Lục thời Minh.

Thanh niên một tay nâng quả táo, một tay ấn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Chờ mong (*?ω?).

"Bang kỉ." một tiếng.

Lục Thời Minh moi dưới móng tay ra một khối thịt táo, đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:. . . Cô thật khổ mà.

Nhìn thiếu nữ lộ biểu tình nhìn như muốn khóc, Lục Thời Minh cuối cùng nhịn không được.

Anh cong khóe moi, duỗi tay hung hăng nhéo khuôn mặt phấn nộn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó đem quả táo đưa cho cô:" Ăn đi, đều là của em."

Tô Nhuyễn Nhuyễn một chút cũng không khách khí, hung hăng cắn một ngụm.

Bởi vì cô biết, trong không gian của Lục Thời Minh khắp nơi đều là cây ăn quả.

Quả táo này đã cho cô rồi! Cô sẽ không phân cho nam chính một miếng.

Ăn xong quả táo rồi, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa có đã miệng, đã bị Lục Thời Minh kéo dậy.

"Làm gì vậy?"

"Lau mặt."

Lục Thời Minh lấy khăn ra, nhấp nước, lau mặt cho Tô Nhuyễn nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói:"Nghê Dương nói không thể lau mà."

"Không ngứa sao?"

Tô Nhuyễn nhuyễn ngửa cổ lộ ra gò má, thành thật nói: "Ngứa."

"Ngày mai ròi giường lại bôi lên là được."

"Nga."

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi yên, để cho Lục Thời minh lau mặt.

"Tốt sao?"

"Không có."

"Còn không có tốt sao?"

"Ân, không có."

Thanh niên cầm cái khăn chậm rãi lau.

Từ cái trán trắng nõn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lau đến gò má xinh đẹp, lướt qua cái mũi nhỏ cao xinh xắn, sau đó phủ lên đôi môi phấn nộn của cô.

Thiếu nữ có làn da cựa tốt, trắng trắng mềm mềm, so với những củ cải ban ngày còn muốn trắng hơn.

Lục Thời Minh xoa xoa, sức lực trong tay không tụ chủ tăng thêm một ít.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thoáng lùi về sau trốn, "Đau'.

Mềm như bông, âm thanh như đang làm nũng.

Ánh mắt Lục Thời Minh tối sầm lại, nâng mặt cô lên, nhìn kĩ.

Vẫn là gương mặt này, thân thể này, lại giống như thay đổi thành người khác.

"Nhuyễn Nhuyễn."

"Ân?"

"Nhuyễn Nhuyễn."

"Ân ân?"

Lục Thời Minh rốt cuộc lấy cái khăn ra, ý cười trên mặt ôn hòa, giống như một quý tộc thân sĩ.

"Nhặt được một cô vợ khó coi không cần bàn cãi, về nhà lau một cái liền biến thành tiên nữ rồi."

Sau đó duỗi tay chọt chọt mũi cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Mặt hoảng sợ! Nam chính đây là để ý mặt cô sao?

Mẹ ơi, rốt cuộc khi nào cô mới có thể đi thế.

-----------------------------------------------------------

Những lượt thích ở mỗi chương truyện sẽ là động lực để mình có nghị lực dịch truyện hơn nên mong rằng các bạn có thể like cho mình ở mỗi chương nhé.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.