Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1287 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Sợ Zombie công kích lần nữa, mọi người lập tức tìm một chỗ dễ thủ khó công để nghỉ ngơi tạm thời, sau đó kiểm kê lại nhân số.

Đội Trịnh Thụ tổn thất nặng nề.

Đội áo lông chồn giả . . . một người không thiếu.

Đội áo lông chồn khóc ròng, đây phải gọi là vận khí tốt cỡ nào a!

Tất cả mọi người đều rất mệt mỏi.

Gặm qua màn thầu khô cứng, nhao nhao chìm vào giấc ngủ.

" Bôi cho em ít thuốc cao là tốt ngay thôi."

Bên trong góc, thiếu nữ kéo cao ống quần rộng, lộ ra một đoạn bắp chân mảnh khảnh trắng nõn. Dưới ánh trăng mờ ảo lại càng trắng muốt như ngọc, ngay cả ngón chân có màu hồng phấn cũng vô cùng xinh đẹp.

Thanh niên tay trắng nõn xinh đẹp, nhẹ nhàng nâng cái chân tinh xảo như ngọc kia lên.

Anh tiện thể nghiêng người, ngăn trở ánh mắt của những người khác.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, chú ý tới mắt cá chân của mình.

Nhìn kỹ phía dưới, mắt cá chân có chỗ thoáng chút sưng đỏ, bất quá không nghiêm trọng lắm.

Lục Thời Minh hai tay xức thuốc cao, sau đó nắm chặt mắt cá chân tính tế của cô, dùng sức nhấn một cái.

"A! Ngô. . ."

"Xuỵt."

Lục Thời Minh nhét vào miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái khăn lông, nói: " Nhuyễn Nhuyễn đừng có kêu, không là dẫn zombie tới." Dừng một chút, sau đó lại nói:"Tất cả mọi người còn đang ngủ nữa, không thể đánh thức bọn họ được."

Cặp mắt to của Tô Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên, nước mắt chỉ trực trào.

Đây là trả thù, đây tuyệt đối là trả thù!

Bị bác sĩ Lục Thời Minh trị liệu qua, Tô Nhuyễn Nhuyễn toàn thân đổ mồ hôi hột, không có nửa điểm sức lực.

Cô tựa lên người Luc Thời Minh, gục xuống bả vai của anh, mắt chớp một cái, liền ngủ mất.

Lục Thời Minh đưa tay, lấy cái khăn mặt trong miệng cô ra.

Sau đó giúp cô đem miệng nhỏ khép lại.

Trong đêm tối, tựa hồ có đồ vật gì đó đang muốn bùng nổ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn gãi gãi cánh tay của mình.

Sờ đến một đoạn gì đó mềm nhũn.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền đối mắt với một đoạn dây leo xanh nhạt.

Đoạn dây leo kia rất tươi non, so với dây leo của Trịnh Thụ hoàn toàn khác biệt.

Trên đầu của nó thậm chí có một mảnh lá, chiếc lá nhỏ có chút quăn xoắn.

Đặc biệt manh.

Dây leo xanh nhạt nghiêng đầu một chút.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đi theo nghiêng đầu một chút.

Lá cây trên đầu nó liền run lên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . .

Tô Nhuyễn Nhuyễn há to miệng, một tiếng còn chưa phát ra, liền bị Lục thời Minh bịt miệng lại.

"Xuỵt."

Tô Nhuyễn Nhuyễn tránh trong ngực Lục Thời Minh run lẩy bẩy.

Nơi này có yêu quái!

Lục Thời Minh từ phía sau lấy rìu trong balo ra, đem đoạn dây leo kia chặt đứt.

Dây leo ủy khuất đau đến khẽ run rẩy, nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm Lục Thời Minh anh anh anh khóc.

Thanh niên trấn an vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, một tay khác thì khoác lên vòng eo tinh tế của cô.

Đầu ngón tay hiện lên một điểm xanh tươi.

Ánh mắt của nam nhân rất tối, nhìn vào bên trong càng cảm thấy tối đen, tối tăm.

Anh có chút ngoẹo đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc.

Đoạn cây xanh nhạt lại xông tới, theo đầu ngón tay trắng nõn của thanh niên mà linh hoạt giống như đầu con rắn màu lục, có ý đồ hướng tới mái tóc của Tô Nhuyễn Nhuyễn mà chui vào.

Lục Thời Minh nhíu mày, chặt đứt nó.

Chồi non lần nữa biến mất không thấy đâu.

Lục Thời Minh nhắm mắt lại, có chút trầm tư.

Anh vừa rồi nhặt được hạt giống của trịnh Thụ.

Hạt giống có thể ở trong không gian mọc lên, nhưng nhất định phải tưới bằng nước linh tuyền.

Không khống chế được tốt, sẽ tự mình chạy ra.

Ánh mặt Lục Thời Minh rơi xuống trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Hơn nữa tựa hồ còn rất thích cô? Luôn luôn hướng tới người cô mà leo.

Hoặc thật ra chỉ là thích người sống.

Hai con ngươi Lục Thời Minh nhíu lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn, đút cho cô ngụm nước.

"Ngủ đi, không có việc gì."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm xuống không suy nghĩ, không tim không phổi sau một khắc liền ngủ mất.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cho là mình ngủ thật lâu, kỳ thật cũng chỉ là một lúc.

Bên chỗ cô nằm, có chút mở ra một con đường nhỏ.

Cô nhìn thấy chỗ của sổ to lớn như ánh trăng ngưng thành sương rơi xuống.

Thanh niên đứng ở nơi đó, giơ rìu lên cao.

Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nhắm mắt lại.

Ô ô ô ô. . . Gặp lại mẹ , đêm nay cô liền muốn đi xa ~

"Ba kít" một cái, búa rơi xuống đất, nện ở đỉnh đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn theo trực giác tê cả da đầu, dưới cổ ý thức hướng xuống co rụt lại.

Một đoạn dây leo mềm nhũn dây leo rơi xuống, đính trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, bị thanh niên dùng chuôi rìu đẩy ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Anh là rất ghét bỏ mặt của tôi.

Lục Thời Minh nắm vuốt một đoạn dây leo nhỏ kia, theo cửa sổ ném một phát ra ngoài.

Sau đó chậm rãi ngồi xuống, đem cái rìu nhỏ mình âu yếm lau sạch sẽ, xoa bảo bảo bối bối sương, rồi bỏ vào bên trong balo.

Nhìn thấy đầu ngón tay còn một ít bảo bảo bối bối sương, lục Thời Minh từ bi bôi lên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Cái trán, cái mũi, hai gò má ở hai bên, cái cằm, đều nhẹ nhàng điểm một cái.

Sau đó không chút khách khí đối với khuân mặt nhỏ nhắn có chút mặt như trẻ nhỏ, trắng trắng mềm mềm liền chà xát một trận.

Cứng cổ vờ ngủ Tô Nhuyễn Nhuyễn: qaq người không bằng rìu.

Ngủ một giấc, ngày thứ hai Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng dậy, cả ngươi cứng ngắc do hôm qua không dám đọng eo, thanh âm mềm nhũn kêu rên.

"Em đau thắt lưng."

Ánh mắt của những người không có suy nghĩ thuần khiết đột nhiên nhìn đến.

Đừng cho là chúng tôi không biết hai người đêm qua đã làm gì!

Lục Thời Minh ôn nhu nói: "Còn trẻ con, nó đau eo cái gì."

-------------------------------------------------------------

Xin lỗi mọi người trong thời gian qua đã không đăng truyện như đúng hẹn vì một vài sự cố. mình cũng rất cảm ơn trong thời gian đó vẫn có những người đọc truyện của mình.

Mình cũng mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ và yêu quý truyện mà mình dịch.

Nếu trong quá trình đọc các bạn thấy sai chính tả hay không hiểu chỗ nào các bạn có thể cmt để mình có thể hoàn thành tốt hơn và giải đáp thắc mắc cho các bạn tốt nhất.

Những lượt thích ở mỗi chương truyện sẽ là động lực để mình có nghị lực dịch truyện hơn nên mong rằng các bạn có thể like cho mình ở mỗi chương nhé.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.