Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta có một giấc mơ

Tiểu thuyết gốc · 3449 chữ

Cuối năm 2024 của thế kỷ 21 tính theo lịch âm là ngày Kỷ Hợi năm Giáp Thìn.Từ không gian bên ngoài vũ trụ xuất hiện khí vụ màu xám đen rất lớn tiến gần đến và rồi bao trùm toàn bộ Trái Đất.Toàn thế giới lúc bấy giờ hoảng hồn trước cảnh tượng kỳ lạ này.Trên bầu trời bị bao phủ bởi một mảng đen che lắp 87% ánh sáng Mặt Trời khiến nhiều người nghĩ rằng tận thế đã đến.

Quả là như vậy thật,cách không lâu từ ngày khí vụ bao trùm,nhiều trận tai họa như thủy triều dâng mạnh,động đất,lũ lụt,nhiều cơn bão cấp thảm họa,mưa đá liên tục ập đến khiến tinh thần toàn nhân loại suy sụp trầm trọng.Không dừng lại ở đó,luôn có báo cáo cho thấy xuất hiện nhiều hiện tượng thiếu hụt gia súc bí ẩn,lúc thì chỉ còn lại máu,lúc để lại bộ xương trắng động vật ,những khu rừng nhiệt đới lớn cũng xuất hiện các loài côn trùng dị biến to hơn bình thường,hình thù càng là vượt qua thế giới quan của nhân loại.Nhện 12 chân,trăn lớn 2 đầu và những loài côn trùng thuộc họ săn mồi khác.

Ban đầu vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của chính phủ nhưng dần về sau,tình hình tệ hơn,thảm hoạ thiên nhiên ập đến nhiều hơn,các loại côn trùng,bò sát trở nên ác hóa,điên cuồng săn giết con người.

Cuối năm 2030,con người đã vô lực chống trả nhưng thật may mắn khi trong lúc cấp bách nhất,có một đứa trẻ sinh ra mang theo ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra hơn vạn mét rồi chầm chậm bay lên trên hóa thành một cái mặt trời nhỏ làm tan đi 10-12% khí vụ.Sau này lại có nhiều đứa trẻ tương tự xuất hiện,dành lại cơ hội sống cho toàn nhân loại.

Mãi đến cuối năm 2034,tròn 10 năm ngày tận thế diễn ra,một nhà đại khoa học tìm được ra được nguồn gốc ánh sáng xua tan khí vụ đó.

Năm 2302,được gọi là thời kỳ phát triển mạnh mẽ của nhân loại khi mà khí đen đã xua tan đi 55%,sự sống bình yên lần nữa trở lại.Sự việc kỳ dị 300 năm trước được sử sách ghi lại dùng cho việc giảng dạy về sau.

Trần Tử Lăng,năm nay 18 tuổi là một trong những thiếu niên thiên tài thi đỗ học viên Lân Giác chuyên đúc nên những chiến sĩ dị năng bảo vệ nhân loại.

Trần Tử Lăng mồ côi cha mẹ từ nhỏ,lớn lên cùng ông của mình nhưng cũng không phải ruột thịt,chỉ là hắn bị cha mẹ bỏ lại trong rừng vô tình được ông hắn nhặt được đưa về nhà và nhận nuôi.

"Ông ơi!Ông ơi!Cháu thi đỗ trường học Lân Giác rồi!Ông ơi!" Một thanh niên sở hữu khuôn mặt anh tuấn khiến người khác mê mẩn,thân hình cao ráo,da trắng như tuyết không hề giống như người sinh sống và lớn lên ở nông thôn chạy từ đầu làng vào,vừa chạy vừa cất tiếng gọi.

"Ngươi xem,Lăng tử năm nay cũng đã 18 tuổi rồi đó,lại còn học giỏi như vậy,đỗ trường học Lân Giác lấy điểm cao nhất nhì tỉnh ta nha." Một cụ già tóc bạc trông khoảng ngoài 60 nhìn về thanh niên anh tuấn trò chuyện cùng người già bên cạnh.

"Ông ơi!Ông!Xem này,cháu thi được 785 điểm vừa đủ điểm vào trường Lân Giác đó!!" Hắn dừng lại trước một ông cụ lưng khòm đang cặm cụi cuốc đất,nét mặt vui mừng nói.

"Ồ hô cháu ông,giỏi quá giỏi quá,con đi mời hàng xóm,tối nay ông làm tiệc lớn." Ông cụ nhìn Trần Tử Lăng trìu mến cười nói.

"Vâng." Trần Tử Lăng lễ phép trả lời sau đó chạy qua nhà từng người trong làng để mời tiệc.

...

Khi trời vừa chập tối,người dân trong làng tụ hợp lại trong sân vườn cỏ xanh mướp để dự tiệc của Trần Tử Lăng.

Khi ông của Trần Tử Lăng tức ông Trần khai tiệc,một cô gái nông thôn xinh đẹp bê từng đĩa đầy ấp thức ăn đi ra.

"Tiểu Lăng tử a,ngươi thi đỗ vào trường học đào tạo chiến sĩ dị năng lớn nhất tỉnh ta,còn là thủ khoa nữa chứ,cố gắng học tốt để sau này thành chiến sĩ người người ngưỡng mộ quay về chiếu cố chúng ta nha ha ha ha" Người đàn ông trung niên mặc trên mình bộ đồ vải màu nâu cũ đã sờn chỉ không ít nơi nhìn Trần Tử Lăng tươi cười nói.

"Ha ha tất nhiên rồi,Tử Lăng nhà ta hiền lành phúc hậu như vậy,chắc chắn sau này sẽ làm nên chuyện lớn giúp ích cho đời sống chúng ta nha." Một cụ bà tóc bạc phơ cười hiền từ.

Tiếp sau đó là những lời chúc mừng,động viên cười nói vui vẻ.

...

Tiệc tan ai về nhà nấy,mọi người vẫn không quên chúc mừng Trần Tử Lăng khi ra về.Trần Tử Lăng khuôn mặt anh tuấn vươn vai kêu một tiếng thoải mái.

"Lăng nhi à.." Một giọng trầm khàn vang lên gọi hắn.

"Dạ vâng ông?" Trần Tử Lăng trả lời.

"Ta nhớ đây là bài thi viết đúng không?" Ông hắn hỏi.

"Vâng ạ?" Trần Tử Lăng đáp lại trong nghi hoặc.

"Thông thường sẽ có bài thi viết và một bài thi khác là thực hành sẽ phải đi đối mặt trực tiếp với thảm họa đúng chứ?" Ông hắn mặt mày ủ rũ hỏi.

"Đúng,sao thế ông?" Trần Tử Lăng hỏi lại.

"Con đi với ta." Nói xong ông hắn đứng dậy dùng tay phủi phủi quần áo rồi mang vào đôi dép đã mòn quai đi vào nhà.

"Đợi cháu với." Trần Tử Lăng bất ngờ trước hành động vội vã của ông mình,hắn đứng phắc dậy đi theo sau.

Ông hắn đi vào nhà về sau,liền đi xuống một căn hầm.

"Đây là đâu thế ông?" Trần Tử Lăng nghi hoặc hỏi.

"Căn hầm bí mật của ông dùng để cất giữ kỷ vật của ông với mấy người bạn chiến hữu từ thời còn làm chiến sĩ dị năng." Ông cụ cầm trên tay cây nến đang cháy,chầm chậm bước từng bước chân.

"Ông từng là chiến sĩ ư!?" Trần Tử Lăng bất ngờ.

"Từng là quân nhân." Ông cụ khuôn mặt đầy niềm tự hào nói nhưng lại chuyển sang buồn rầu ủ rũ.

"Sao thế ông?" Trần Tử Lăng thấy giấy trước ông hắn vừa nổi phồng mũi tự hào giây sau lại chuyển sang ủ rũ bèn hỏi.

Ông cụ giữ im lặng tiếp tục đi theo lối mòn của đường hầm.

..

Đi hồi lâu sau cuối cùng hai con người một già một trẻ dừng lại tại trước một cánh cửa đá khá lớn.Ông của Trần Tử Lăng nhìn ngắm cánh cửa đá một lúc rồi vội vàng lấy từ trong túi áo sờn chỉ đã cũ một mảnh ngọc màu xanh đục.Ông lão giơ miếng ngọc lên trước mặt sau đó nhắm mắt lẩm bẩm cái gì.Nghe như một loại chú ngữ đặc thù không nằm trong phạm trù nhân loại.

Đợi khi ông lão lẩm bẩm xong hết,miếng ngọc trên tay ông liền phát sáng dữ dội,nó tỏa ra một màu sáng chói mắt khiến cho Trần Tử Lăng không khỏi khó chịu nheo hết cả hai mắt.

"Qm..Qm.." Âm thanh không thể xác định cũng không thể diễn tả,chỉ có thể mường tượng nó giống như tiếng tru của sói con pha tạp một chút âm điệu của tiếng voi phát ra từ trong mảnh ngọc.Đồng thời cánh cửa đá cũng mở ra.

Ông của Trần Tử Lăng đưa cây nên đang cháy trên tay xung quanh,hơ cho tan đi bụi từ cánh cửa đá.

"Đi vào thôi." Ông lão cất giọng nhẹ nhàng gọi Trần Tử Lăng.

"Vâng ông." Trần Tử Lăng dù trong lòng có chút nghi hoặc với chú ngữ mà ông hắn lẩm bẩm cùng với âm thanh chói tai phát ra từ mảnh ngọc nhưng vẫn đi theo ông mình vì trong lòng hắn tin chắc rằng ông hắn sẽ không bao giờ hại hắn.

Hai người một già một trẻ đi vào về sau,ông lão không biết lấy từ đâu ra 1 cái đèn điện hình trụ phát sáng rất mạnh,nó làm sáng rực cả căn phòng.

Căn phòng hiện lên là một nơi có máy móc thiết bị hiện đại,nền và tường đều là chất liệu tân tiến nhất,phía bên trái có ba cái giàn,mỗi giàn đều được treo đầy vũ khí năng lượng,phía bên phải lại có 5 cái bộ giáp,mỗi bộ giáp đều toát lên chiến tích bởi ngay ngực chúng được khắc lên danh hiệu và huy chương biểu trưng cho thân phận anh hùng.

Nhìn qua những gì có trong phòng,thế giới quan của Trần Tử Lăng,hắn vốn dĩ sống và lớn lên cùng ông lão làm nghề cày ruộng tại một ngôi làng nghèo,ngôi làng bị tầng lớp thượng lưu và chính phủ ruồng bỏ vì suốt mấy chục năm chẳng có lấy một nhân tài.

Trần Tử Lăng không tiếp nhận được thông tin lớn trước mắt suýt chút nữa ngất đi vì quá tải.Hắn không phải ngất vì vũ khí và chiến giáp trong căn phòng mà là sốc vì ông lão ngoài 70 tuổi này đã giấu mọi người,giấu hắn suốt 18 năm 9 tháng qua.

"Lăng nhi đừng ngất,không phải ta muốn giấu con mà bởi vì nếu con biết được chuyện này sẽ nguy hại đến tính mạng con,ta già rồi,không còn đủ sức nữa nên chỉ đành ẩn dật tại nơi hẻo lánh này sống qua ngày.Nay niên hạn ta cũng đến gần,thật đáng tiếc,dù con người có trở thành chiến sĩ dị năng mạnh mẽ dời non lắp biển thì vẫn luôn phải cuối mình trước thời gian.Ta còn vài ngày nữa là phải thật sự buông tay rồi,mang con đến đây vì con cũng đã lớn,ta không có con cháu nối dõi chỉ có con là sống cùng ta từ nhỏ và cũng là người thân duy nhất của ta,mong con sau này có thể đạt được đỉnh cao đời người,vượt qua phạm trù nhân loại tiến về nơi rộng lớn hơn.Ta tặng con chiếc nhẫn màu đen này,đây là tín vật được gửi gắm hi vọng và ý chí chiến đấu của tiểu đoàn bọn ông.Cầm lấy!" Nói xong một tràn dài lời tâm sự,ông lão liền ném chiếc nhẫn màu đen vào tay Trần Tử Lăng.

"Cháu thấy ông vẫn khỏe mà ạ?Sao lại chết được?" Trần Tử Lăng hết sức lo lắng hỏi ông lão.

Ông lão nhìn Trần Tử Lăng hiền từ cười nhưng không nói lời nào mà chỉ nhắm hai mắt lại rồi lắc đầu.

"Ông à." Trần Tử Lăng nói mà kéo dài từ cuối cứ như tiểu hài tử nhõng nhẽo với phụ thân.

"Được rồi được rồi." Mặt ông lão có chút miễn cưỡng trả lời.

"Khi xưa ông cùng chiến hữu thủ hộ biên cương của nước Quá Triêu khỏi thảm họa từ khí vụ.Lúc ấy tình hình nguy hiểm,nước Quá Triêu lại là đường đi gần nhất của khí vụ đến nước ta vì thế mà ngài thủ tướng đã hạ mệnh lệnh thà chiến tử chứ không để người dân đoạn mệnh.4 người bạn già còn lại dồn hết thọ nguyên tiếp thêm sức mạnh cho ông, nhưng cái giả phải trả là họ cạn kiệt thọ nguyên rồi chết,niên hạn của ta cũng từ 125 năm còn 76 năm,sống không dễ dàng gì trong mấy năm này,ông luôn bị bạo phát năng lượng trong người mỗi đêm,chỉ mong có thể được giải thoát sớm hơn." Ông của Trần Tử Lăng khuôn mặt đau khổ nói.

Trần Tử Lăng nghe xong lời ông mình thì rơi vào trầm mặc.Hai con người một già im lặng,một trẻ trầm mặc không nói nang gì thêm làm cho căn phòng yên tĩnh.

"Không sao đâu Lăng nhi!Những ngày cuối cùng này ông sẽ tận hưởng số tiền tiết kiệm mấy mươi năm qua,con chỉ cần thi tốt là được,thích món gì ở đây cứ việc lấy sử dụng,chiếc nhẫn này là một loại nhẫn không gian có thể tích 200m³ nên con không cần mang theo vật nặng cản trở bản thân.Cố lên nhé ông tin con làm được." Nói xong ông lão lại lần nữa thắp cây nên trên tay mình chầm chậm đi ra khỏi khăn phòng đầy ấp vật tân tiến trả cho Trần Tử Lăng không gian riêng.

Trần Tử Lăng vẫn như cũ trầm mặc nhìn về hướng ông mình rồi nhìn xung quanh căn phòng.Trong lòng hắn bây giờ đau đớn vô cùng,cả người hắn như bị tảng đá to đè nặng lên.Bởi lẽ người ông mà hắn yêu thương nhất lại sắp ra đi,hắn không khóc,hắn cố kiềm nén nỗi buồn,cố giữ cho khuôn mặt mình tươi cười,hắn không muốn ông thấy hay nghe thấy tiếng khóc của hắn.

Sau một lúc bình ổn lại bản thân,Trần Tử Lăng tìm kiếm xung quanh xem có vật nào thích hợp cho mình dùng hay không,hắn nhìn hai bên trái phải của căn phòng thì liền bị thu hút bởi một bộ chiến giáp màu đỏ sẫm trông cực kì mạnh mẽ nhưng không kém phần linh hoạt nằm ở giữa 5 bộ giáp,bên cạnh nó có một cây thương dài khoảng 2m,trên thân cây thương được khắc họa tiết hình rồng vàng,mũi thương sắc bén,nhìn là biết vật bất phàm.

"Đoạt Mệnh Thiên Trùng thương?Thương ta lấy máu của quái thú và dị loài để tẩy rửa,tuyệt không nhuốm màu người mình?" Trần Tử Lăng nhìn xuống 2 dòng chữ được khắc trên mặt trái của mũi thương liền sững sờ trông giây lát,từ hai dòng chữ này là có thể thấy rõ con người và ý chí chiến đấu của chủ sở hữu cũ của nó là người vô cùng chính trực và quả cảm.

"Xin mượn dùng chiến giáp và vũ khí của tiền bói,mong tiền bói trên trời linh thiêng độ ta qua môn thực hành." Hắn vừa nói vừa chấp lại hai tay cuối người vái ba lần.

Trần Tử Lăng giơ tay đang đeo chiếc nhẫn lên,sau đó ấn vào nút bí mật trên chiếc nhẫn.Ngay lập tức,chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ của hắn phát ra một cái màng sáng màu xanh đậm,quét trên dưới của hai món đồ sau đó hút vào bên trong.

"Lợi hại thật!Ông cho ta bảo bối lớn rồi!!" Trần Tử Lăng khuôn mặt vui vẻ trở lại tự nói một mình.

"Cũng muộn rồi,về nhà ngủ thôi." Ông hắn đi vào thấy hắn đang vui vẻ với món quà vừa được tặng liền cũng vui vẻ theo,tươi cười cười gọi.

"Vâng ông!" Trần Tử Lăng trở lại vẻ mặt bình thường đáp.

...

Ông của Trần Tử Lăng sau khi cùng hắn đi ra khỏi căn phòng đó,liền giơ lên mảnh ngọc rồi lẩm bẩm những chú ngữ khác,cảnh cửa đá khép lại.Hai người một già một trẻ đi mòn theo đường hầm tối tăm.

"Lúc nãy con chọn món đồ gì đấy?" Ông lão vẻ mặt thăng trầm vuốt bộ râu bạc của mình nhìn Trần Tử Lăng hỏi.

"Là bộ chiến giáp màu đỏ sẫm tên Xích Họa Vương Quyền giáp và cây thương dài khoảng 2m tên Đoạt Mệnh Thiên Trùng." Trần Tử Lăng cười nói.

"Ồ?Là chiến giáp và chiến khí của ta hồi còn trẻ đó." Ông hắn trả lời với vẻ mặt vui vẻ.

"Thật hả?" Trần Tử Lăng khó tin hỏi lại.

"Tất nhiên,ta có bao giờ lừa cháu mình!?" Ông lão thoáng cái đã tức giận.

"Rồi rồi rồi con xin lỗi ông." Trần Tử Lăng khuôn mặt vẫn cười.

"Đợi con vượt qua được kỳ thi này,ta sẽ truyền dạy tất cả tuyệt học tích lũy cả đời này cho con." Ông hắn phồng mũi vuốt râu cười nói.

"Ồ?Vậy thì phải cảm ơn cựu quân nhân Trần Thất Dạ nhà ta trước nha!." Trần Tử Lăng đắc ý.

Ông lão nắm chặt bàn tay tạo thành hình nắm đấm,đấm mạnh lên đầu Trần Tử Lăng làm cho hắn choáng váng đầu óc:"Hừ!Đừng đắc ý quên mình!"

"Hu hu..Con biết rồi." Trần Tử Lăng lấy hai tay ôm đầu,mặt uất ức trả lời.

"Hình như ban nãy ta lỡ cầu nguyện chủ cũ của hai món đồ này trên trời có linh phù hộ ta qua bài thi thì phải." Trần Tử Lăng nhớ ra chuyện mình làm lúc nãy,thấy có lỗi với ông mình vô cùng.

...

Hai người về lại căn nhà gỗ của mình về sau lập tức lên giường đi ngủ.Sắc trời cũng tịt mịt tối,trăng tròn đêm ấy soi sáng tâm hồn của Trần Tử Lăng.

...

"Chạy!Chạy đi!" Một người đàn ông trên tay cầm thương dài,mặc trên người chiến giáp màu đen tuyền.Người đàn ông đó đang đối mặt với một quần thể quái vật đáng sợ.Người phụ nữ khác cầm trên tay cái giỏ,bên trong là một bé trai mập mạp trông rất khấu khỉnh.

"Để ta ở lại giúp chàng!" Người phụ nữ cầm trên tay cây kiếm tinh xảo,dính đầy máu màu xanh lục nhớp nháp.Cô một tay cầm kiếm,một tay bế đứa bé trong lòng.

"Không!!Nàng đi đi để ta cầm chân chúng." Người đàn ông một tay cầm thương dài rạch bụng con quái vật lớn đang bổ nhào tới làm cho máu màu xanh lục nhớp nháp nhuộm màu cây thương.

"Cửu Tiêu Băng Kiếm." Người phụ nữ đọc xong câu nói,cây kiếm trên tay cô hiện ra chín cái hoa băng tuyết lơ lửng,cô chém một đường kiếm vòng tròn khiến những con côn trùng lớn bị đông cứng.

"Ta hiến tế 70% sức mạnh huyết mạch tạo ra cổng ma pháp giúp Thiên nhi dịch chuyển sang nơi khác,ta ở lại chiến tử cùng chàng." Người phụ nữa miệng nói,tay không ngừng chém giết những con quái vật dị hình dị dạng.

"Được!Theo ý nàng." Người đàn ông vung thương tạo ra một kết giới bảo vệ bằng lửa đen.

"Cửa Tiêu Thánh Nữ chứng giám,nay ta hiến tế sinh mạng của mình giúp con ta đi vào cổng ma pháp dịch chuyển đến thời đại thịnh an." Người phụ nữ nhắm lại hai mắt,dâng chiếc noi đang có đứa trẻ bên trong lên trời,miệng đọc to.

Một cột sáng màu lam từ người cô thoát ra,bắn thẳng lên xuyên tạc bầu trời.Chiếc noi từ từ bay lên không trung sau đó biến mất,trị nhan của người phụ nữ thay đổi,khuôn mặt trở nên già nua xấu xí.

Người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến tim hắn như xé toạc ra.

"Xong rồi,ta cùng chàng chiến tử." Người phụ nữ khuôn mặt già nua nhìn người đàn ông đang cố kiềm nén nỗi đau trước mắt này trìu mến cười nói.

Cố kiềm nén nước mắt,người đàn ông quả quyết gật đầu,ánh mắt trở nên kiến định hơn bao giờ hết.

...

"Lăng nhi tỉnh rồi à?Tối qua con mơ thấy gì đó đúng chứ?" Ông cụ ngồi trên bàn cầm tờ báo còn tay thì nhăm nhi tách trà nóng nhìn Trần Tử Lăng sắc mặt trắng bệch cả người nhể nhại mồ hôi cười hỏi.

"Ông cũng mơ thấy nó sao ạ?" Trần Tử Lăng sắc mặt đầy vẻ mệt mỏi hỏi lại.

"Bộ chiến giáp đó là ông vô tình có được trong bí cảnh từ thời xa xưa của Trái Đất,mấy đêm đầu thường xuyên mơ về nó nhưng cũng không rõ có ý nghĩa gì,chỉ biết rằng đó là cảnh tượng rất tan thương." Ông hắn uống một ngụm trà rồi nói.

"Cảnh tượng đó..Nó khắc sâu vào tâm trí con.." Trần Tử Lăng trợn to mắt ôm mặt,giọng điệu hơi hoảng.

"Ta cũng lâu rồi không mơ lại,cũng không nhớ trong đó là gì,ta chỉ biết đó là oán niệm của chủ cũ đặt vào trong bộ giáp,muốn chúng ta trả thù giúp nó." Ông lão hơi nhíu mày.

"Đúng là kỳ lạ thật nhưng cháu nhớ rõ như in dù cho có là chi tiết nhỏ nhặt nhất." Trần Tử Lăng lấy lại bình tĩnh nói.

"Có lẽ bộ chiến giáp này phù hợp với cháu." Ông cụ cười ẩn ý nói.

...

Ta lười quá,chỉ viết đến đây thôi,mong truyện sẽ được các bạn độc giả ưa thích và nhận được đánh giá tích cực,cảm ơn rất nhiều!!!!

Bạn đang đọc Tận Thế Khắp Ức Vạn Giới: Ta Dựa Vào Buff Tu Thành Trường Sinh sáng tác bởi Nothan

Truyện Tận Thế Khắp Ức Vạn Giới: Ta Dựa Vào Buff Tu Thành Trường Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nothan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.