Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khuyên cô gả chồng

Phiên bản Dịch · 1896 chữ

Khương Vưu xử lý tốt hết thảy, nhanh chóng rời khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang.

Về đến nhà thay đổi một thân quần áo, lặng lẽ đem tất cả quần áo nhiễm máu đem đốt

Nửa đêm ở trong nhà xem TV, trên TV đài địa phương đưa tin nhà máy hóa chất năm ngoái không tu sửa đột nhiên phát hỏa, nửa điểm cũng không nhắc tới thông tin khác.

Bất quá cái hồ hoá chất kia sâu như vậy, ai sẽ rảnh rỗi đến mức đau trứng mà đi vớt đâu?

Cậu mợ ăn xong cơm chiều, liền bắt đầu vây quanh cô làm công tác tư tưởng.

Không phải khuyên cô ghi danh vào trường đại học nào, mà là khuyên cô gả chồng.

……

“Cháu đang làm gì, cậu đang nói chuyện với cháu cháu không nghe thấy sao? Cậu là cậu ruột của cháu, chẳng lẽ cậu còn hại cháu sao?”

“Khương Vưu! Cậu đang nói chuyện với cháu, cháu đang ngẩn người cái gì! Có một chút lễ phép được không? Sách mà cháu đọc đều ăn vào bụng chó rồi sao?’’

Khương Vưu cầm ly tráng men trong tay, trên trần phòng khách xưa cũ, quạt trần vẫn đang chuyển động ong ong, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Cô nhìn đôi tay đang cầm ly nước, vô cùng gầy gò, nhìn cứ như mấy cây gậy.

Cọ xát mấy vết chai mỏng ở lòng bàn tay, suy nghĩ của Khương Vưu có hơi không thể kiềm chế.

Một nam một nữ ở trước mắt, là cậu mợ của cô.

Đời trước chuyện đầu tiên cô làm sau khi chạy ra khỏi tháp Cấm Kỵ chính là tìm một nhà cậu mợ, lôi bọn họ ra bầm thây vạn đoạn, cả nhà trên dưới, toàn bộ chỉnh tề đưa đi Tây Thiên.

Nhìn người đàn ông trung niên thành thật hàm hậu ở trước mắt, còn có người phụ nữ mập mạp vẻ mặt khôn khéo, Khương Vưu cảm thấy có hơi buồn cười.

Lúc cô năm tuổi, bởi vì nhà xưởng bị nổ mà cha mẹ qua đời, sau khi cha mẹ qua đời, nhà xưởng ký hợp đồng bồi thường một tháng ba vạn, để dưỡng dục Khương Vưu.

Số tiền này sẽ vẫn luôn cấp đến khi Khương Vưu tròn 18 tuổi.

Vốn dĩ sẽ không bồi thường nhiều như vậy, nhưng cha mẹ của Khương Vưu đồng thời xảy ra chuyện ở trong xưởng, cô biến thành cô nhi.

Xưởng trưởng dứt khoát lấy cô làm điển hình, còn mời phóng viên đưa tin, cho một khoản tiền bồi thường kếch xù, nhân tiện quảng cáo cho xưởng sản xuất của chính mình, vãn hồi hình tượng đã bị tổn hại.

Chính là khi đó, cậu mợ trở thành người giám hộ của cô, mỗi tháng nhận tiền bồi thường của cha mẹ, hơn nữa còn dọn vào ở trong nhà Khương Vưu.

Khương Vưu mới năm tuổi, đối với tất cả mọi chuyện này đều không hay không biết.

Thậm chí không có ai nói chuyện bồi thường này cho cô.

Cậu mợ cả ngày đều nói là chính mình nuôi lớn cô, ở trong ngôi nhà này cô chính là ký sinh trùng, nói đây là ân tình lớn tận trời.

Cô đã tin, một đứa bé năm tuổi, cha mẹ đột nhiên không còn.

Tự nhiên toàn tâm toàn ý tin tưởng người cậu đã chăm sóc mình.

Trong một đêm, ảnh chụp chung của ba mẹ ở trong phòng khách biến thành ảnh của cậu mợ.

Phòng ngủ của cha mẹ biến thành phòng của cậu mợ.

Phòng của cô biến thành phòng của chị họ.

Thư phòng biến thành phòng của anh họ.

Mà cô ôm chăn của chính mình, đứng ở trước cửa phòng tạp vật.

Rốt cuộc cậu mợ một nhà nuôi cô, đem phòng lớn nhường cho bọn họ cũng không có vấn đề.

Người lớn đều nói như vậy, muốn cô phải biết ơn, không thể làm sói mắt trắng.

Cô bắt đầu cuộc sống học giúp mợ làm việc nhà, sợ người khác không cần cô.

Sau này, ở trong nhà việc nấu cơm làm dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo, làm việc nhà đều rơi xuống trên đầu cô, đôi tay của mợ dưỡng đến vừa trắng vừa múp.

Cậu vẫn luôn ở thời điểm cô một mình trộm khóc thút thít, sẽ mang về một chiếc bánh kem nhỏ xinh cho cô.

Ôn nhu an ủi cô.

“A Vưu, cháu phải hiểu được biết ơn, tuy rằng tính tình của mợ và anh chị không tốt lắm, nhưng tâm không hề xấu. Chúng ta là người một nhà, cho nên cậu sẽ chăm sóc cháu, cho nên A Vưu phải nghe lời được không?’’

Khi đó Khương Vưu không hay biết chút nào, căn bản không tồn tại mấy cái linh tinh gọi là cậu nuôi cô.

Bởi vì cả nhà cậu, đều là dựa vào tiền bồi thường của cha mẹ cô để sinh hoạt.

Bọn họ mới là ký sinh trùng chân chính!

Mà một màn ở trước mắt này, chính là sau khi cô thi đậu đại học, cậu và mợ cùng nhau ra trận khuyên cô gả cho con trai của ông chủ.

Nhưng cuối cùng bàn tính của bọn họ bị hỏng.

Bởi vì hơn nửa tháng sau, tận thế sẽ bùng nổ, ai còn lo chuyện kết hôn?

Ngày mùng 3 tháng 7 năm 30**, toàn bộ thế giới đều sẽ điên đảo……

Một chút nước miếng văng tung tóe vào mặt.

Mí mắt Khương Vưu giật giật, bừng tỉnh từ trong hồi ức.

“Khương Vưu, ba mẹ cháu mất sớm, người làm cậu này cũng đem cháu coi như con gái ruột mà nuôi dưỡng, cậu cũng phải tính toán cho tương lai sau này của cháu.

Cháu xem lại bản thân mình một chút, có cái gì hơn người, bây giờ sinh viên nhiều như chó, cháu cho rằng lên đại học là có thể tìm được công việc tốt sao?”

“Khương Vưu cháu nên cẩn thận ngẫm lại, cho dù là lên đại học, sau này tốt nghiệp cũng phải tìm một công việc 996 hoặc là 007, có tiền đồ gì chứ?

Còn không bằng gả cho con trai của ông chủ Vương, tại sản nhà bọn họ trên trăm triệu, cháu gả qua đó thì chính là phu nhân hào môn.”

Mợ cả thân mình béo ục ịch quơ chân múa tay, trên mặt phiếm hồng quang.

Bộ dạng kích động này, ngược lại giống như là hận không thể gả chính mình qua đó, Khương Vưu uống một ngụm nước trong ly.

Cô nhướng mày: “Thoạt nhìn mợ hình như là rất hâm mộ tài phú của ông chủ Vương, chi bằng chính mình gả qua đi?

Nếu gả cho con trai của ông ta thì mợ có hơi già, nhưng gả con ông ta thì vẫn có thể đó nha.”

Mợ tức giận đến sắc mặt đỏ lên, thịt mỡ trên mặt đều run.

“Mày cái con bé chết dầm này, có người nào giống mày nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?”

“Đúng vậy, có người nào giống như bà khuyên cháu gái của mình gả cho thằng ngốc sao?”

Khương Vưu lạnh lùng nhìn bà ta, trong mắt hiện lên sát ý mãnh liệt, sau đó lại bị áp chế xuống.

Cô giết mấy tên lưu manh kia, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tra tới trên đầu cô.

Nhưng nếu là một nhà cậu mất tích, cô nhất định sẽ bị hoài nghi, đến lúc đó sẽ có người nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô.

Như vậy cô cùng bất tiện.

Mợ: “Mày là một đứa con gái, học cao như vậy làm gì, dù sao cuối cùng cũng đều phải gả cho người, còn không bằng sớm một chút gả đi!”

Khương Vưu: “Bà dù sao cũng phải chết già, sao hiện tại bà không đi tìm chết luôn đi?! Con gái học nhiều không tốt, vậy bào kêu chị họ nghỉ học luôn đi! Gả chồng sớm một chút, sinh một chuỗi trái gái đeo ở trên người đi!’’

Mợ căm tức trừng mắt nhìn cô: “Mày và chị họ của mày giống nhau sao?”

“Đúng vậy, là không giống nhau, súc sinh không thể so với người.”

“Mày mắng là ai súc sinh?”

“Ai đáp thì tôi liền mắng người đó!”

“Đủ rồi!” Lý Bình Minh rống to một tiếng, ngăn lại tiếng mắng của Cát Xuân Hoa.

“Tiểu tiện loại này mắng tôi, ông không nghe thấy sao?!”

Cát Xuân Hoa tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Ngực Lý Bình Minh phập phồng kịch liệt, trong lỗ mũi thở phì phò phát ra tiếng hô hô, hận không thể cho Khương Vưu hai cái tát.

Nhưng vẫn phải làm bộ ra vẻ hiền từ, ông ta tức giận trừng mắt với Cát Xuân Hoa.

“Tôi nói đủ rồi! Bà không nên ép tiểu Vưu! Con bé muốn đi học, thì để cho nó đi học! Tuy người cậu như tôi đây không có bản lĩnh, nhưng dù phải đạp nồi bán sắt, đi bán máu, thì cũng sẽ cố gắng cho nó đi học! Khương Vưu là con gái của chị tôi, cũng là cháu gái ruột của tôi! Cùng lắm thì Ánh Nguyệt không học đại học nữa, để nó đi công xưởng vặn đinh ốc. Cho dù như thế nào, tôi cũng không thể có lỗi với chị tôi.”

Lý Bình Minh nói, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng, kiên định nhìn về phía Khương Vưu.

Sắm vai hình tượng một cậu tốt vì con của chị gái mà không màng hết thảy.

“Tiểu Vưu, cháu yên tâm, cậu nhất định sẽ nghĩ cách cho cháu đi học tiếp! Học phí đại học, cậu sẽ nghĩ cách!”

Nói xong, hắn lại có chút áy náy mà lôi kéo tay của Cát Xuân Hoa.

“Xuân Hoa, tôi biết tôi có lỗi với bà, nhưng là Tiểu Vưu là con gái của chị tôi, tôi không thể có lỗi với chị ấy. Tôi cũng có lỗi với Ánh Nguyệt và Hạo Thần. Đều do tôi, nếu không phải tôi không có bản lĩnh, ba đứa nhỏ cũng không đến mức phải chịu khổ như vậy!’’

Đều nói nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, nhưng lúc này hắn lại áp lực phát khóc khiến cả người đều đang run rẩy.

Mợ ôm Lý Bình Minh, vẻ mặt đau lòng, hướng về Khương Vưu phẫn nộ quát.

“Khương Vưu, mày còn có lương tâm không? Mày xem mày bức cậu mày thành cái dạng gì? Mày muốn bức tử ông ấy mới chịu thôi phải không? Ông ấy chỉ là cậu của mày, không phải ba mẹ mày, nuôi mày lớn như vậy cũng không có gì có lỗi với mày. Lúc trước chính mày sợ đi nông thôn sẽ không thích ứng được, cả nhà chúng tôi đều phải dọn vào trong thành để chăm sóc mày, nuôi mày, nhưng mày thì sao? Lương tâm của mày bị chó tha đi rồi sao?

Bạn đang đọc Tận Thê Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương của Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhannhungoctruc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.