Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảo Cấm Kỵ

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

Đảo Cấm Kỵ.

“Đây là nơi nào? Mau thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài!” Cô gái mặc váy màu trắng nắm chặt song sắt, khàn giọng kêu to, bên ngoài lan can là tường phòng ngự cao ngất trong mây.

Khương Vưu cũng giống như những người khác, chết lặng nghe tiếng sóng biển ở bên ngoài.

“Khương Vưu, ngày hôm qua cô thua, đã nói là sẽ cho tôi một cánh tay, không được quỵt nợ.” Một người đàn ông trên người mọc đầy mắt đi tới bên cạnh cô, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào tay cô, hình như đang tính toán không biết nên chọn tay phải hay tay trái.

Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, không thèm chớp mắt, dùng tay phải của mình bắt lấy cánh tay trái, dùng sức giật một cái, sống sờ sờ đem cánh tay xé rách bẻ xuống, hỗn hợp máu tươi chảy xuống, xương cốt màu trắng lộ rõ trong không khí, sườn mặt của cô cũng dính đầy máu tươi, nhưng cô cũng chỉ hơi nhíu mày.

Người đàn ông toàn thân đều là mắt đã ôm cánh tay máu chảy đầm đìa đi tới một góc

“Răng rắc! răng rắc!” Âm thanh nhấm nuốt trong hoàn cảnh ồn ào cũng không nghe thấy được, nhưng có mấy người ghé vào nên cạnh người đàn ông, tham lam liếm láp mấy giọt máu nhỏ giọt trên mặt đất.

Cô gái mới tới hoảng sợ nhìn một màn này, lúc này cô mới chú ý tới, người ở đây lớn lên đều có hình thù kỳ quái, cả người mọc đầy tròng mắt, còn có người cánh tay chân biến thành móng vuốt nhọn hoắt, phía sau kéo theo một cái đuôi như thằn lằn, có người đầu cực lớn, nhưng thân mình lại nhỏ gầy giống như cây gậy, còn có người trên người đầy vảy.

Nhưng vào lúc này, có một người nửa trên là người, nửa người dưới giống như là quái vật chân bạch tuộc đi qua trước mặt cô, lúc đi qua trước mặt cô còn nhìn cô cười ‘khặc khặc’.

Cô lại nhìn lại, chỗ cánh tay trên người phụ nữ vừa rồi xé đứt cánh tay đang mọc đầy tơ máu, giống như có cơ bắp mới tổ chức dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được điên cuồng sinh trưởng, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Trong nháy mắt cô gái cảm thấy mình đang đặt mình trọng địa ngục, cô ẩn mình trong đám quái vật hoảng sợ run rẩy, chỉ là không bao lâu, cô cũng trở thành một thành viên trong đám quái vật này.

Nơi này là đảo Cấm Kỵ, tất cả người đi vào nơi này, đều không thể đi ra ngoài.

Khương Vưu nhìn cô gái cả người đều là màu tím, há miệng phun ra là nọc độc có tính ăn mòn.

Lúc này, cô gái kia và những người khác đang cùng nhau tranh giành xé rách thi thể của một con thú biến dị. Những thi thể của thú biến dị này chính là đồ ăn của bọn họ.

Đảo Cấm Kỵ nằm sâu trong sương mù thuộc một quần đẢo nhỏ, bốn phía hải vực đều là hải thú biến dị hung mãnh và cảm giác không thể đếm được.

Tận thế mười năm, Đảo Cấm Kỵ được kiến tạo dưới sự hợp tác của nhiều quốc gia, đây là một toà nhà nghiên cứu, lấy việc nghiên cứu cơ thể người làm đối tượng trung tâm, là địa ngục nhân gian.

Nơi này có dị năng giả không cùng quốc gia, có rất nhiều người sống bởi vì thiên phú dị năng đặc thù mà bị bắt vào, cũng có người xeo xẻo bị kẻ thù của mình đưa vào đây. Còn có, bởi vì tận thế tàn khốc không sống nổi nữa, bởi vì một miếng ăn mà tự nguyện trở thành thí nghiệm thể trên cấm kỵ đảo.

Những người này không cùng tuổi tác, không cùng quốc tịch, không cùng màu da, nhưng có một điểm tương đồng, chính là lúc vừa tới đảo Cấm Kỵ họ đều là người.

Đảo Cấm Kỵ bị tường vây cao ngất vây vào trung tâm, tổng cộng có 12 toà đại lâu, mỗi tòa 8 tầng.

Ngoại trừ tòa đại lâu ở giữa là trung tâm thực nghiệm, còn lại từ số 2 đến số 10 đều nhốt người thực nghiệm.

Mỗi một tòa đại lâu đều tuần hoàn 24/24 trong không khí bị phun ức chế tề được pha loãng, đồ ăn đưa tới là thú biến dị, tất cả đều được tiêm vào một lượng lớn ức chế tề.

Liều lượng tiêm vào còn lớn hơn nước canh thịt, ngay cả nước uống hằng ngày đều pha loãng thuốc ức chế.

Chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần còn thở, thì không thể thoát khỏi thuốc ức chế, thuốc ức chế này có thể áp chế dị năng trong cơ thể dị năng giả, khiến cho bọn họ không khác gì so với người thường, một người bình thường, sao có thể thoát khỏi địa ngục này.

Khương Vưu là một trong nhóm người đầu tiên được đưa đến đây làm thực nghiệm thể, bị chính một nhà cậu ruột đưa vào đây.

Cô và bọn họ ở tận thế dãy dụa 10 năm, cực kỳ tín nhiệm người thân của mình, nhưng người hiểu rõ nhược điểm của bạn nhất, lại chính là người mà bạn thân cận nhất.

Khi đó, đảo Cấm Kỵ vừa mới thành lập, rất nhiều, rất nhiều phương hướng nghiên cứu và thủ pháp thực nghiệm vẫn chưa được thành thục, những nghiên cứu viên đó vẫn luôn lặp lại các loại thủ pháp thực nghiệm huyết tinh tàn nhẫn nhưng vô dụng.

Khương Vưu cảm thấy mình không phải là người, mà là một con súc vật, bị lột sạch nằm ở trên đài, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào đèn giải phẫu.

Sở dĩ cô bị đưa vào đây, là bởi vì thể chất của cô cực kỳ đặc thù, năng lực tự chữa lành cực mạnh, cho dù bị thương nặng, cũng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn khép miệng lại, những nghiên cứu viên đó không ngừng cắt xẻ huyết nhục trên người cô, ý đồ nghiên cứu ra thành quả.

Luôn miệng nói nếu cái này nghiên cứu thành công, có thể tạo phúc cho toàn nhân loại.

Cô liên tục sống sờ sờ bị cắt thịt, chặt xương, ngày ngày chịu nỗi khổ lăng trì đến tuyệt vọng.

Cô muốn chết, nhưng đối với cô mà nói, tử vong cũng là hy vọng xa vời.

Trong Tháp Cấm Kỵ, không có đàn ông và phụ nữ, chỉ có thực nghiệm thể, còn có luật biển cá lớn nuốt cá bé.

Ở nơi này, nam nữ lớn lên có giá trị nhan sắc, dưới tình huống không có khả năng tự bảo vệ mình, chẳng những sẽ trở thành công cụ tiết dục của nghiên cứu viên, thậm chí còn trở thành đối tượng phát tiết của những thực nghiệm thể khác.

Nhưng ở nơi không thấy ánh mặt trời như Tháp Cấm Kỵ, Khương Vưu trải qua 5 năm.

Trong 5 năm này, bởi vì các thí nghiệm lần lượt, liên tục bị tiêm vào các loại dược tề không biết tên, năng lực tự chữa lành của Khương Vưu càng trở nên biến thái. Cho dù đứt tay đứt chân cũng có thể trong mấy giờ đồng hồ khôi phục lại.

Rốt cuộc cô cũng chờ tới trăng máu.

Trong khoảnh khắc toà nhà số 12 vang lên tiếng nổ kịch liệt, hệ thống phòng thí nghiệm phun ra sương khói màu đỏ, Khương Vưu hít sâu một hơi, cảm giác được lực lượng trong cơ thể trở nên bạo động, khoé miệng nhếch lên một nụ cười biến thái.

Thực nghiệm thể số 1 thành công, kế hoạch của bọn họ thành công!

Đêm đó, toàn bộ Đảo Cấm Kỵ đều bị máu tươi nhuộm đỏ, thực nghiệm thể bị thí nghiệm nhiều năm, ngoại hình không ngừng bị thay đổi trở thành quái vật, ngay cả nội tâm cũng trở thành quái vật.

Bọn họ tùy ý giết chóc, dùng phương thức tàn nhẫn nhất, mổ bụng những nhân viên nghiên cứu này.

Khương Vưu điều khiển lưỡi dao gió, đem tên tiến sĩ vừa vọt tới trước mặt cô tước thành ngàn miếng thịt lát mỏng, chỉ còn lại một bộ xương.

Lúc sắp chết, tên tiến sĩ vẫn không ngừng kêu la thành quả của hắn.

Sau một đêm, khắp nơi trên đảo cấm kỵ đều là thi thể và thịt vụn, nhóm thực nghiệm thể đều bỏ chạy.

Khương Vưu đứng ở trên đá ngầm bên bờ biển, sóng biển lướt qua mắt cá chân trần trụi của cô, một đôi bàn tay thon dài ấn ở trên vai cô, cô quay đầu, vừa lúc đối diện với một đôi mắt nhỏ như máu.

Là thực nghiệm thể số 1.

“Khương Vưu, chúng ta đi hủy hoại cái thế giới đáng chết này.

Sau đó, Khương Vưu trở lại căn cứ, cô đã từng dùng sinh mệnh để bảo vệ căn cứ này, nhưng cô lại bị lừa ăn thuốc ức chế, vất vả lắm mới trốn thoát, nhưng những người sống sót này, bọn họ bởi vì một tấm (huyền thưởng)* lệnh, mà triển khai tìm kiếm khắp thành. Tất cả bọn họ, từng gọi cô là Phong Chi Chiến Thần, châm chọc thay.

(*) Đoạn này từ đầu đến đây mình chỉ nghe, chứ không đọc nên kb cái này dịch ntn, mong các cậu thông cảm nha😇

Cô dùng lưỡi dao gió, đem một nhà cậu lăng trì đến chết, lại tiêu hao dị năng quá độ thao tác ngọn lửa của thực nghiệm thể số 1 đến mỗi một ngóc ngách của căn cứ.

“A…!!!!!”

Những người đó ở trong ngọn lửa dãy dụa, kêu rên. Dĩ vãng cô dùng sinh mệnh bảo vệ căn cứ, bảo vệ người nhà. Bây giờ, người chết ở trước mặt cô, nhưng trong lòng cô không nổi lên nổi một gợn sóng, không có vui sướng khi báo được thù, không có khoái cảm khi hành hạ người khác, chỉ còn lại mê mang và trống rỗng.

Khương Vưu cúi đầu nhìn đôi tay của mình, dùng tia sức lực cuối cùng của mình thúc giục dị năng, đem thân thể của mình thiêu thành tro bụi. Lấy sức bản thân đồ(giết) cả thành, cô biết chờ sau khi bản thân chết, thi thể của mình sẽ bị treo ở đâu đó để người thoá mạ. Nhưng cho dù cô chết, người khác cũng đừng nghĩ đến chuyện quất xác cô.

Bạn đang đọc Tận Thê Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương của Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhannhungoctruc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.