Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử tù

Tiểu thuyết gốc · 1099 chữ

Gã tử tù mặc bộ đồ màu cam nhạt, tương phản với bộ sơmi trắng trên người của Trần Thế Vũ. Trông gã ít cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, bởi vì đầu trọc và mặt mày cạo râu nhẵn thín nên thành ra trông trẻ hơn tuổi thật không ít.

Tay gã bị còng, chân bị xích vào chân giường, phạm vi hoạt động chỉ vừa đủ để với tới trước mặt Trần Thế Vũ, kẻ đang ngồi xếp bằng chống cằm trên cái giường đối diện. Căn phòng giam chung nằm tuốt sâu trong nhà tù, ấm cúng và hoang vắng.

Ấm cúng vì nơi này chẳng khác gì hầm ngục thời trung cổ trong một cái lâu đài âu châu nào đấy, còn hoang vắng thì là vì các phòng giam đặt so le nhau, mặt đối diện với tường đá và các phòng giam lân cận đều không có người.

Trần Thế Vũ quan sát tử tù, tử tù quan sát Trần Thế Vũ.

Ai mở miệng trước là người thua cuộc.

Một trò chơi lạ lùng đã bắt đầu từ lúc nào.

Một áp lực vô hình đang khuếch tỏa, một sự đặc chất hóa của không khí, một…

“Cậu không sợ sao?”

Suy nghĩ tản mạn của Trần Thế Vũ bị đánh hồi thực tại bởi giọng nói nhẹ nhàng mà lễ phép của gã tử tù.

“Ông thua rồi.” Trần Thế Vũ buột miệng.

“Ta không…,” tử tù nhíu mày, sau đó thở dài. “Đúng vậy, ta đã thua rồi.”

Tới lượt Trần Thế Vũ tò mò.

“Ông thua cái gì?”

Tử tù không trả lời câu hỏi này, thay vào đó, gã bắt đầu hỏi chuyện:

“Sao cậu lại vào đây?”

Đó là một câu chuyện dài mà nếu Trần Thế Vũ thành thật trả lời, người ta sẽ bảo hắn bị điên.

Nếu nghĩ về điều này, có bao nhiêu người là thật sự điên, lại có bao nhiêu người buộc tội người khác bị điên chỉ vì bản thân không thể chịu đựng được sự thật đây?

Bởi vì không thể chấp nhận sự thật, cho nên sẽ có một phiên bản chấp nhận được của sự thật, một phiên bản đã thông qua chỉnh sửa, xét duyệt và sạch sẽ thơm tho.

“Tôi bị buộc tội thất trách. Tôi trông hải đăng thay cho ông chú vì ổng bị gãy chân. Rồi tôi ngủ quên mất, hải đăng cúp điện và một cái tàu đâm sầm vào cái đảo chìm ngỉm. Chết cả đống người, toàn là những vị thượng lưu cả.”

“Cậu không hề thương cảm chút nào cho những kẻ đã chết nhỉ?” Tử tù nhận xét. Gã không quan tâm tới nguyên nhân Trần Thế Vũ xọ khám, một vấn đề mà theo ý Trần Thế Vũ thì rất là không tầm thường. Thay vào đó, gã lại hỏi… à, chất vấn lương tâm của Trần Thế Vũ.

“Tôi chỉ thương cảm cho cái chết của chính mình. Còn ông thì sao, ông sẽ khóc khi một con cún bị xe tông chết trước mặt mình? Nếu không phải tận mắt chứng kiến mà đọc qua báo thì ông có khóc không? Tôi biết cả đống người khóc hết nước mắt khi chó nhà mình chết nhưng khi bạn nhậu rủ đi ăn thịt cầy vẫn nhai ngấu nhai nghiến rất là ngon miệng.”

Tử tù âm thầm líu lưỡi bởi suy nghĩ bay nhảy ngang dọc của Trần Thế Vũ. Ngoài ra, gã có thể xác nhận hoàn toàn rằng Trần Thế Vũ không coi gã ra gì. Dĩ nhiên, tử tù không phải tai to mặt lớn gì đáng để người khác phải ngước mắt nhìn. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, giữa ba bức tường và một chấn song sắt, mặt cách mặt chỉ có một mét, có can đảm xem thường tử tù phần lớn đều là loại to con cổ bò mộng cả.

Còn thằng nhãi đang ngồi trước mặt, tử tù chỉ cần thò tay vặn khẽ là nó sẽ gãy cổ.

“Cậu…,” tử tù mở miệng, sau đó không kiềm được rùng mình một cái. Đôi mắt đang nhìn gã thì có vẻ lưỡng lự, thèm khát, hoang dại. Gã biết ánh mắt ấy. Đó là đôi mắt của một con thú dữ bị đói.

“Cậu đã từng giết người chưa?”

“Chưa, ông đang nói cái vớ vẩn gì vậy? Tôi chưa từng giết ai cả, ha ha ha!”

Nụ cười mới thật là gượng gạo làm sao.

Tử tù cảm thấy tò mò. Gã có vô vàn điều muốn hỏi tên thanh niên đang ngồi trước mặt, lại cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong lúc gã rối rắm suy nghĩ tìm từ thì một thiết bị điện tử ở trong túi chợt rung lên.

Tử tù thở dài, miệng đang há ra lại ngậm chặt trở lại. Gã thu người trên giường, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Thế Vũ, khiến người sau cảm thấy rất là không thoải mái.

Cực kì không thoải mái.

Sao tên kia không phải một cô gái xinh đẹp nhỉ. Bị nhốt chung phòng giam với một thiếu nữ phạm nhân xinh đẹp cuồng sát chắc chắn sẽ là sự khởi đầu tuyệt vời cho một tiểu thuyết ligh novel nào đấy.

“Ông…,” Trần Thế Vũ định hỏi hòng phá tan sự im lặng ngột ngạt thì chợt nghe thấy tiếng bước chân. Đế giày cứng nện trên nền xi măng kêu lộp cộp.

Hai cảnh sát xuất hiện mang đi Trần Thế Vũ. Trong phòng giam chỉ còn lại một mình tử tù. Lại qua một lát, một vị cảnh sát mà trên vai mang quân hàm đại tá xuất hiện, cũng ngồi xuống đúng cái chỗ mà Trần Thế Vũ đã ngồi.

“Thế nào?” Đại tá hỏi.

“Không biết. Thằng nhãi có vẻ hoàn toàn tỉnh táo.”

“Nó có bình thường không?”

“Không bình thường.”

Đại tá im lặng vài giây, sau đó lại hỏi:

“Sao anh không giết nó?”

Đó là một câu hỏi khó. Tử tù là tử tù, giết một người hay giết nhiều người cũng sẽ không thay đổi điều này.

“Không biết. Lúc đi nó còn quay lại nhìn tôi rất quyến luyến.”

Đại tá nhíu mày.

“Tôi đã đảm bảo để nó biết được anh là một tử tù.”

“Nó biết.”

Đại tá không hỏi thêm gì nữa. Khi rời khỏi phòng giam, đại tá quay đầu lại nói:

“Anh sẽ được chết sau khi trả hết nợ.”

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.