Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông phong

Tiểu thuyết gốc · 520 chữ

Bảy giờ tối, trăng tròn vành vạnh.

Thủy triều cũng lên tới đỉnh cao nhất của nó.

Mặt trăng đi tới đâu, thủy triều theo tới đó. Mặt trăng tựa như một gã nhà giàu cao lãnh nhiều bạc còn thủy triều là nàng lọ lem háo sắc ham giàu, một lòng một dạ hướng tới việc đào vàng, hai mắt bị ánh vàng chiếu lòa không có nhận ra rằng mục tiêu của mình cao không thể với tới.

Ngồi cạnh cửa sổ tầng hai của tháp hải đăng, tay tựa trên bậc cửa dõi mắt nhìn mặt nước vịnh sóng sánh ở bên ngoài, Trần Thế Vũ suy nghĩ miên man. Dĩ nhiên, hiểu biết của Trần Thế Vũ về hiện tượng thủy triều tuy rằng nông cạn, lại cũng không nông cạn tới mức không biết mối liên hệ năm mươi hai… hay là năm ba nhỉ? Dù sao đi nữa, bà mịa mặt trăng chết tiệt!

Nếu cho ta một khẩu súng, ta sẽ bắn bể mặt trăng.

Ở trong tháp hải đăng, tín hiệu wifi rất tốt. Trên thực tế, ngọn hải đăng là một cái trạm phát wifi lớn của thành phố vịnh. Dù vậy, cảnh trời đêm đẹp như tranh vẽ đã khiến Trần Thế Vũ dời mắt khỏi màn hình di động.

Mặt vịnh như một tấm gương… sần sùi cực kém chất lượng. Mặt trăng tròn treo bên trên, đảo nhỏ lấp lóe ở bên dưới.

Trần Thế Vũ cố nhớ lại những gì đã đọc ở trong báo về cái hòn đảo xa xa giữa lòng vịnh. Nghe bảo rằng trên đảo có kim loại hiếm, có phóng xạ… lẽ nào là uranium?

Dù sao đi nữa thì, cái đảo phát sáng ở trong đêm. Một đốm sáng nhỏ giữa lòng vịnh vây quanh bởi dải sáng hình bán nguyệt của dải đất ven vịnh biển, dường như muốn đối địch với cái đĩa bạc ở trên bầu trời.

Trần Thế Vũ ngồi cạnh cửa sổ yên lặng ngắm trời đêm trên mặt vịnh. Gió biển mơn man tóc hắn. Trong tai hắn là tiếng sóng vỗ bờ đá rì rào.

Thời gian tí tách trôi. Tới giờ, Trần Thế Vũ đi kiểm tra xăng dầu, khởi động lại hệ thống quay, ngắm nghía cái thấu kính bự nhiều lớp, tắt hết đèn đóm ngoại trừ ngọn đèn bự duy nhất trên đỉnh tháp.

Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu đông phong.

Trần Thế Vũ quay trở lại chỗ ngồi cạnh cửa sổ, giấu mình trong bóng tối phía sau cạnh cửa. Trong tầm mắt hắn, nơi mũi đá xa nhất được một đám cây thấp và lùm bụi phủ xanh mà chắc chắn là đầy rẫy những muỗi đêm nay sẽ có khách viếng thăm. Những vị khách mà Trần Thế Vũ ghét cay ghét đắng còn hơn cả kẻ bị bọn họ gián tiếp làm gãy chân là ông chú mình. Hắn sờ cái bao phồng phồng trong túi áo khoác, món quà mà hắn đã mua hồi chiều để chuẩn bị chiêu đãi những vị khách.

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.