Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuống đồi

Tiểu thuyết gốc · 1217 chữ

Đêm trên đỉnh đồi mát lạnh. Gió luồn vào trong áo của những người mới vận động mạnh liên tục trong khoảng thời gian ngắn, những ngón tay lạnh lẽo của nàng khiến Trần Thế Vũ rùng mình…

…bắt chước hai người còn lại. Cảm giác đối với nhiệt độ của Trần Thế Vũ thì không còn nhạy bén như khi còn sống nữa, một điều mà hắn mới nhận ra không lâu.

“Thứ đó rốt cuộc là cái gì vậy?” Cảnh sát An hỏi sau khi đã hoàn hồn.

“Không biết. Nhưng nó không phải là người.” Cảnh sát Bình trả lời, sau đó lại đi lại gần tảng đá và ngồi xổm xuống cạnh phần đầu của thiếu nữ hình cụ Iron Maiden.

“Ê, cậu định làm gì? Coi chừng lại gọi ra một con quái vật khác nữa đó.” Cảnh sát An kêu lên nho nhỏ. Nhìn cái cách anh chàng vừa lo lắng lại vừa không dám lớn giọng vì sợ, Trần Thế Vũ cảm thấy khá là buồn cười.

Trừ việc hiện tại hắn không có cười nổi.

Ma sói, đắm tàu, xác chết sống dậy, xác không đầu bỏ chạy… và con cá kì lạ nữa. Từ lúc mà Trần Thế Vũ vào bệnh viện thăm chú của mình cho tới bây giờ mới có hơn một ngày, lại đã xảy ra biết bao chuyện không thể tưởng tượng. Hắn âm thầm nhéo vào đùi mình một cái, xác định lại một lần nữa rằng bản thân không phải là đang nằm mơ. Rồi, hắn nhìn hai vị cảnh sát và tự hỏi liệu hiện tại có phải là thời cơ thích hợp để ‘thổ lộ’.

Khi trước, Trần Thế Vũ không dám nói gì về cuộc đụng độ với ma sói vì biết rằng sẽ không ai tin hắn.

Hiện tại…

Vẫn còn quá sớm để từ bỏ chủ nghĩa Voldemort.

Hai cảnh sát An và Bình đối với Trần Thế Vũ thì chỉ mới từ người lạ chuyển sáng mới quen mà thôi. Và mới mấy phút trước hắn còn đang cân nhắc khả năng làm thịt bọn họ đoạt xá cơ mà.

“Cái gì thế?” Câu hỏi của cảnh sát An cắt đứt mạch suy nghĩ của Trần Thế Vũ. Anh ta đã đứng cạnh cảnh sát Bình từ lúc nào, đảm nhận vai trò của cái bóng đèn.

“Là một sợi xích.” Cảnh sát Bình nói.

“Một sợi xích sao? Trông nó hình như dẫn vào trong… dưới tảng đá?”

Nghe bọn họ trao đổi, Trần Thế Vũ không kiềm được tò mò nhích lại gần. Bên dưới kẽ hở chôn một nửa thiếu nữ sắt, có thể thấy được một đoạn xích ngắn tòi ra từ tầng đất đá như một mẩu rễ cây.

Cảnh sát Bình tiếp tục chục hình. Những ảnh chụp có ánh sáng rất tệ, hầu như không phân biệt được gì với gì.

“Thôi bỏ đi, buổi sáng chúng ta có thể quay lại chụp cũng được. Giờ nên về thôi.” Cảnh sát An đề nghị.

“Ừ, chúng ta nên đi về.” Cảnh sát Bình gật đầu. Anh ta đứng lên và sửa soạn lại quần áo trên người, lại chùi chùi cây gậy baton của mình.

Nhìn cảnh sát Bình, Trần Thế Vũ nhận ra là anh ta cũng đã biết.

“Anh nghĩ là ba người chúng ta có thể đối phó được với bao nhiêu con… con xác sống vừa rồi?”

Cảnh sát Bình không tỏ vẻ gì với câu hỏi này. Anh suy tư một lúc rồi trả lời: “Nó chịu đòn rất tốt. Đầu cũng không phải là điểm yếu của nó. Tôi và An mỗi người có thể đánh một con.”

Còn tôi thì sao?

“Nói cách khác, nhiều hơn ba con và chúng ta sẽ có nguy hiểm? Trong xe tải có bao nhiêu cái xác anh có nhớ không?”

Cảnh sát An tuy rằng trí nhớ không phải rất tốt nhưng đầu óc lại cũng không chậm tiêu: “Tôi không nghĩ là tất cả chúng đều có thể sống dậy. Những tiếng sột soạt mà chúng ta nghe được ở trong xe cậu nhớ không. Nếu đó là dấu hiệu báo trước việc sống lại của mấy cái xác thì sự sống lại của cả xe sẽ ồn hơn nhiều.”

“Tiếng ồn?” Cảnh sát Bình nhíu mày. “Không phải là vì con cá gì đó sao?”

Tới tận đây thì tiếp tục thảo luận cũng chỉ là những suy luận không có ý nghĩa.

“Nói tóm lại, chúng ta cần phải thật cẩn thận.”

“Nhớ tắt đèn khi xuống gần chỗ xe.”

Hành trình đi xuống đồi bởi vì ba người lấy cẩn thận làm chủ mà chậm đi không ít. Đến khi xuống tới chân đồi thì đã hơn mười giờ. Không có một vụ tập kích bất ngờ nào khác đã xảy ra.

Đêm tối thùi, ánh sáng từ những ngọn đèn đường soi tỏ con đường nhựa bên dưới.

Giấu trong bóng tối nơi chân đồi, bộ ba Trần Thế Vũ, cảnh sát An và cảnh sát Bình quan sát khu vực xảy ra tai nạn từ xa. Cả ba không có thấy cảnh xác chết tập tễnh đi lại khắp mọi nơi như ai đó đã tưởng tượng. Chỉ có sự im ắng tĩnh lặng.

Cùng với mấy thân người ngã xoài trên mặt đường nhựa.

Bởi vì khoảng cách hãy còn khá xa nên Trần Thế Vũ không thể phân biệt được liệu mấy người nọ đang ngủ hay là đã chết. Nhưng hắn nghĩ rằng bọn họ đã chết.

“Không thấy máu.” Cảnh sát Bình nhẹ giọng nói.

“Anh chàng kia…,” cảnh sát An run giọng, chỉ vào một trong mấy thân người. “Đứt cả tay lẫn chân rồi.”

Trần Thế Vũ cau mày nhìn thật lâu mà vẫn không nhìn ra được người nọ có gì đặc biệt.

“Thị lực của tôi vẫn luôn rất tốt.” Cảnh sát An nói, giọng vẫn run và không có chút gì khoe khoang.

“Thấy trong xe không?” Cảnh sát Bình hỏi.

“Thấy. Giống như so với hồi tối… lộn xộn chút?”

Trong mắt Trần Thế Vũ thì cái thùng xe container hoàn toàn không có gì lạ, trừ việc cửa bị mở ra. Lúc tối khi ba người rời đi cửa thùng xe chắc chắn đã được khóa lại.

“Cửa xe tải nhỏ cũng bị mở.”

“Ừ.”

Ba người lẳng lặng quan sát thêm một lúc, sau đó quyết định xuống dưới xem thử.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta trốn vào trong xe tải nhỏ cố thủ.” Cảnh sát Bình nhắc nhở.

Trần Thế Vũ và cảnh sát An gật đầu không nói gì.

Nếu hiện tại mình vẫn là một người bình thường, mình cũng sẽ đi theo bọn họ đi xuống sao? Trần Thế Vũ vừa theo chân cảnh sát Bình vừa nghĩ.

Trần Thế Vũ không biết. Cũng như rất nhiều người khác, hắn không rất hiểu rõ chính mình. Giống như tên hề joker đã từng nói vậy. Là kẻ giết người, joker hiểu rõ một người hơn chính bản thận họ, hơn bạn thân và cả bạn đời của họ.

Dĩ nhiên, chỉ là ở một khía cạnh cụ thể mà thôi.

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.